Vừa rời khỏi căn phòng đầu tiên, trong loa lại vang lên nội dung tiếp theo, nói rằng món đồ chơi mà cậu bé thích nhất bị đánh mất, bảo bọn họ đến kho chứa đồ tìm xem.
Cậu bé tên là Tiểu Nam, cho nên sau khi đoạn trần thuật này chấm dứt, trong không khí bắt đầu phiêu đãng tiếng khóc của một bé trai.
"Đồ chơi của Tiểu Nam đâu? Đồ chơi của Tiểu Nam đâu?"
Thật sự khiếp người.
Hai cửa ải trước đó có lẽ chỉ là khai vị, lúc này mới trở nên khó khăn.
Đương nhiên, với Tiêu Niên mà nói thì đều rất khó, cậu chỉ đoán được khó hay dễ chủ yếu là dựa vào thời gian giải đề của nhóm cao tài sinh này thôi.
Lúc này, bọn họ đang đứng trên một hành lang, trên hành lang không có cửa, chỉ có mấy tờ giấy được viết chữ dán trên tường.
Đoán sơ qua thì, bọn họ cần phải thông qua mấy tờ giấy này để tìm được cánh cửa kho chứa đồ.
Hành lang lúc này rất sáng, có ánh đèn nên Tiêu Niên cũng không thấy sợ hãi nữa.
Cho nên, cậu cũng cố gắng tham gia vào trò chơi, nghiêm túc tìm kiếm xem có manh mối nào để sử dụng hay không.
Sờ sờ cái bàn, sờ sờ vách tường, ngắm nghía bức vẽ.
Trên tường có một thứ trông giống cái đèn dầu, Tiêu Niên đi ngang qua cảm thấy có hơi kỳ quái, liền thử chạm vào, kết quả lại phát hiện nó có thể chuyển động.
Vì thế, Tiêu Niên cầm lấy nó đẩy vào trong.
Đúng lúc này, bên trong cánh cửa vang lên tiếng cơ quan chuyển động, vách tường di chuyển, chậm rãi mở ra hai bên.
Tiêu Niên sửng sốt nửa giây, quay đầu nhìn mấy anh bạn nhỏ của cậu.
"Lợi hại nha Tiêu Niên!"
Lâm Nhạc Phàm cách cậu gần nhất, hô lên tiếng, cũng vỗ tay.
Mọi người cũng đi theo vỗ tay.
Lợi hại, lợi hại.
"Này mà cũng tìm được."
Tiêu Niên ngượng ngùng cười cười.
Nhưng cậu còn chưa kịp vui vẻ đâu, hay thật chứ, cửa vừa mở ra, một cậu bé với sắc mặt tái nhợt, đang treo ở trên xà nhà ngay trước cửa, trực tiếp kề sát mặt cậu.
Tiêu Niên xém xỉu tại chỗ.
A a a! Tiêu Niên hét to.
Càng kỳ quái hơn chính là, cậu bé này còn nhào về phía Tiêu Niên.
Tiêu Niên hơi lảo đảo, thấy Lâm Nhạc Phàm vươn tay ra với cậu, vội vã chạy tới.
Nhưng hai người còn chưa kịp bắt lấy tay nhau, Lục Tri Chu không biết từ chỗ nào đi tới, vươn tay kéo Tiêu Niên lại.
Tay hai người vừa chạm vào nhau, Tiêu Niên liền cảm thấy an toàn vô cùng.
Cậu bé kia vẫn đang đuổi theo cậu, ánh đèn trên hành lang lúc này cũng bắt đầu chớp tắt chớp tắt.
Lục Tri Chu ôm lấy Tiêu Niên, xoay người, dùng cơ thể của mình che lại giữa Tiêu Niên và cậu bé kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!