Chuyện này sau lại được giải quyết như thế nào à.
Là Phùng Xuyên gọi một tiếng: Thầy Lâm.
Có khéo không chứ, Lâm Nhạc Phàm vừa lúc là thầy dạy môn Toán Cao Cấp của Phùng Xuyên, Phùng Xuyên hồi học kỳ 1 còn đứng nhất lớp cho môn Toán Cao Cấp.
Cho nên, hai người bọn họ không có khả năng giả vờ như không quen biết.
Việc này xong.
Sau đó cũng không có chuyện gì liên quan đến Tiêu Niên nữa, xe mà Tiêu Niên gọi tới cũng đang thúc giục, vì vậy cậu nói câu tạm biệt xong liền lên xe đi rồi, để lại hai thầy trò xấu hổ đứng trong gió.
Tiêu Niên vốn đang choáng váng, vừa bị ồn ào một trận xong cũng tỉnh táo hẳn.
Chuyện thú vị như vậy, cậu cảm thấy phải nhanh chia sẻ với người khác ngay.
Ý tưởng này vừa xuất hiện, Tiêu Niên lập tức nghĩ đến Lục Tri Chu.
Lúc nãy, hai người trò chuyện không thoải mái cỡ nào, Tiêu Niên dường như đã quên mất, gọi điện thoại qua, Lục Tri Chu vừa bắt máy, Tiêu Niên đã cười.
"Ha ha ha Lục Tri Chu, em nói với anh chuyện này."
Tiêu Niên vừa cười vừa nói.
Lục Tri Chu: Chuyện gì?
Tiêu Niên:
"Bạn của anh, Lâm Nhạc Phàm, thầy Lâm đó, anh ta ở cửa quán bar gặp được học sinh của mình, chính là cậu sinh viên đại học A mà em mới nói với anh đó, quá buồn cười, vẻ mặt của hai người họ lúc nhận ra nhau, thật quá xuất sắc."
Lục Tri Chu:
"Là học sinh của cậu ấy?"
Tiêu Niên:
"Đúng vậy, còn là học sinh tự tay giảng bài cho, cho nên anh thử nghĩ xem có ngượng không."
"Đúng rồi Lục Tri Chu."
Tiêu Niên hỏi:
"Anh nói gì với Lâm Nhạc Phàm vậy, ảnh chạy ra kéo em lại như vậy."
Lục Tri Chu bên kia yên lặng vài giây, nói:
"Anh bảo cậu ấy đưa em về."
Tiêu Niên hơi cao giọng:
"Không thể nào, chắc chắn là không đơn giản như vậy, mới nãy ảnh chạy tới kéo em lại, trông cứ như em bị bắt cóc ấy."
Lục Tri Chu:
"Bây giờ em đang ở đâu?"
Tiêu Niên: Trên đường về nè.
Lục Tri Chu: Ai đưa em về?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!