Tiêu Niên cảm thấy chính mình hưng phấn có hơi quá.
Lục Tri Chu đã đi mở họp, mà cậu thì một mình ngốc nghếch nằm sấp ở trên giường, không ngừng nghe đi nghe lại hai đoạn giọng nói mà Lục Tri Chu gửi tới.
Hết lần này đến lần khác.
Hết lần này đến lần khác.
Mãi đến khi đồng hồ báo thức đến giờ đăng tải video vang lên, cậu mới bừng tỉnh khỏi tình huống chẳng hiểu ra sao này.
Tiêu Niên mày đang làm gì???
Video là Tiểu Minh bảo cậu truyền lên, cho nên vừa truyền xong, Tiểu Minh cũng gọi điện thoại lại đây.
Hai người nghiêm túc thảo luận vài câu về công việc, sau đó lại nhanh chóng chuyển đề tài sang Lục Tri Chu.
Tiểu Minh nghe xong Tiêu Niên này này nọ nọ, buồn cười không chịu được:
"Tui đệt tui đệt, hai cái người này, rốt cuộc là đã tiến triển hay là chưa tiến triển vậy? Hai người đang yêu nhau đấy à?"
Tiêu Niên nhéo giữa mày: Yêu cái rắm.
Tiểu Minh: Ha ha ha ha ha ha.
Tiểu Minh:
"Tớ hỏi nghiêm túc đó, có phải cậu thích hắn rồi không?"
Tiêu Niên chậc một tiếng:
"Tớ cũng vừa nghĩ tới chuyện này."
Tiểu Minh: Vậy thế nào?
Tiêu Niên:
"Cảm tình thì chắc là có, nhưng cũng chưa tới mức thích đi?"
Tiểu Minh: Thiệt?
Tiêu Niên buông tiếng thở dài, chịu thua:
"Đàn ông thế này cho ai thì ai lại không thích chứ, mẹ nó, tớ với hắn còn sớm chiều ở chung."
Tiểu Minh cười: Cũng đúng.
Mà nói, Tiểu Minh nói:
"Tớ thấy ông Lục Tri Chu này cũng rất không tồi nha."
Tiêu Niên:
"Không tồi thì đúng là không tồi, nhưng tụi tớ không hợp."
Tiểu Minh: Sao lại không hợp?
Tiêu Niên cười:
"Cậu cảm thấy hợp sao? Cách sống, trình độ văn hóa, hành vi thói quen, vừa nghĩ đã thấy không hợp rồi, ngay cả buổi tối mấy hôm trước, chỉ có mỗi chuyện xem TV, chuyện có tí xíu như vậy, cũng đã không hợp rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!