Sau khi kết thúc, Lục Tri Chu giúp Tiêu Niên làm sạch một chút, lại ôm Tiêu Niên lên giường của mình.
Tiêu Niên vẫn còn hơi mơ hồ, Lục Tri Chu vừa đắp chăn cho cậu, cậu bỗng nhiên tỉnh táo hẳn.
Cậu bắt lấy cánh tay Lục Tri Chu, hỏi hắn:
"Không phải anh không cho em lên giường của anh sao?"
Lục Tri Chu tiếp tục kéo chăn:
"Nằm một lát thì không sao."
Tiêu Niên vận dụng ngữ điệu mất mát rất đúng chỗ:
"A ~ vậy em không nằm."
Nói không nằm liền không nằm, giây tiếp theo cậu liền ngồi dậy.
Lục Tri Chu ấn Tiêu Niên nằm xuống:
"Vừa mới nói mệt chính là ai?"
Tiêu Niên: Em.
Lục Tri Chu: Mệt thì nằm.
Tiêu Niên nhỏ giọng lải nhải:
"Cũng chỉ nằm được một lát, không bằng không nằm."
Lục Tri Chu bất đắc dĩ: Em muốn thế nào?
Tiêu Niên nhìn vào mắt Lục Tri Chu:
"Buổi tối em muốn ngủ với anh."
Lục Tri Chu hơi khựng lại: Em nghiêm túc?
Tiêu Niên vốn cũng chỉ nói cho có thôi, nhưng thấy Lục Tri Chu hỏi vậy, giọng điệu còn đặc biệt không thích nữa.
Tiêu Niên:
"Nhìn em giống như đang nói giỡn à?"
Lục Tri Chu suy nghĩ vài giây: Chỉ sợ không được.
Tiêu Niên: ……
Tiêu Niên liền hết mệt, xốc chăn lên một phen: Ai mẹ nó thèm.
Lục Tri Chu vậy mà cười, còn cười ra tiếng nữa chứ.
"Không mệt thì để anh ôm em đi tắm." Lục Tri Chu nói.
Tiêu Niên không cho Lục Tri Chu chạm vào:
"Bộ em không đi được sao?"
Lục Tri Chu vẫn còn cười: Em đi được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!