Chương 18: (Vô Đề)

Dù đời tôi trăm ngàn mảnh vỡXin dành em ý ngọc lời thơDẫu không phải hoàng tử trong mơVẫn che em cả trời dông tố.

15.6.25

Tối đó về nhà, Nam nằm trằn trọc mãi để định nghĩa lại mối quan hệ giữa nó với Thi. Nam chưa khờ đến nỗi không nhận ra hàm ý của em. Thi bảo là "không dám" chứ đâu phải "không muốn

". Vậy nên có lẽ... em đã hơi chút thích nó chăng? Tuy không biết Thi sợ hãi điều gì, nhưng thứ Nam dư thừa nhất là thời gian và sự kiên nhẫn. Thay vì ngồi im chờ đợi em mở lòng, nó sẽ thử gõ cánh cửa vốn đóng kín kia, đào sâu và gặm sạch vết thương u buồn của Thi. Cho dù hiện tại hai đứa có rơi vào mối quan hệ mập mờ mà Nam sợ nhất đi chăng nữa, nó cũng đủ tự tin đá bay bất cứ thằng nào le ve cạnh"crush". Đừng hòng ai phá vỡ giấc mơ ngôi nhà và những đứa trẻ của Nam!

Hôm sau đến lớp, có lẽ vì Nam đã dặn dò trước nên không ai dám ho he bàn tán gì. Nhưng Nam thì không có đủ quyền năng bịt mồm được cả trường, vậy nên trong giờ chào cờ, bọn lớp khác vẫn phóng về phía Thi những ánh nhìn xoi mói không mấy thiện cảm.

Lúc di chuyển về phòng học để chuẩn bị cho tiết tiếp theo, nhác thấy nhỏ Thùy đang xầm xì gì đó với mấy đứa con gái ở cửa lớp, lại loáng thoáng nghe thấy tên Thi nên nhỏ Hân nổi ba máu sáu cơn, hằm hè:

- Nè, có ngon thì nói to lên cho bọn tao nghe với.

- Ai làm chi đâu mà mày phát điên.

- Thùy nhún vai.

- Nhột thì tự biết à.

- Không làm chi hết à? Thế cái đứa phát tán tin đồn xấu về Thi là ai hả Thùy?

- Ý mày là tao làm hả? Bằng chứng đâu?

Nhỏ Thùy trợn mắt nhảy lên, chỉ thẳng vào mặt Hân. Thi mím môi tiến lên định kéo tay Hân, em chưa bao giờ thấy con nhỏ mạnh miệng như lúc này. Nhưng chẳng những không dừng lại, Hân thậm chí còn dội một quả bom to hơn:

- Tao không có nói à, ai nhột tự biết.

- Hân liếc xéo Thùy, làm như đang bâng quơ.

- Tao nhớ tháng trước mày mổ ruột thừa ở bệnh viện thành phố, tình cờ bức ảnh chụp Thi đi Đa Khoa cũng tầm thời điểm đó... Hừ, tao nhờ người quen tra camera khoa ngoại lúc đó là biết liền đứa nào chụp lén ấy mà.

Mặt mũi Thùy trắng bệch.

Ánh mắt khác thường của đám bạn trong lớp như kim chích vào lưng Thùy. Thấy con nhỏ cắn môi như sắp khóc đến nơi, Hân còn định nói gì đó nữa, song Thi đã nhanh chóng xông lên bịt miệng Hân lại.

- Thôi.

- Thi nói.

- Không có bằng chứng, đừng nói qua nói lại nữa.

Vừa lúc trống đánh, Hân hừ lạnh ngồi xuống. Lúc này, nhỏ Giang chợt kéo áo Hân, hỏi nhỏ:

- Mày quen ai ở bệnh viện thành phố hả? Trích xuất camera được thiệt không?

- Có quen đâu, tao hù nó chơi à. Mày không thấy mặt nó tái mét hả, có tật giật mình chứ chi nữa.

Giang trợn mắt như không tin vào những gì mình vừa nghe. Con bé lặng lẽ vỗ đầu Hân, như thể người mẹ chứng kiến đứa con mình đã trưởng thành.

Lần đầu tiên trong suốt gần chục năm làm bạn, Giang thấy Hân thông minh được một lần.

Năm tiết học trôi qua trong yên lặng, cú hit duy nhất có lẽ là khoảnh khắc tay Nam vô tình chạm trúng tay Thi mà nó không thèm rụt lại như phỏng nước sôi giống mọi khi.

Nam chống cằm, ngón út trái của nó cào nhẹ lên mu bàn tay Thi.

Ngứa. Tay ngứa, tim cũng ngứa.

Mặt em đỏ bừng, quắt mắt nhìn sang chỉ thấy cậu bạn điển trai kia đang nhìn chằm chằm lên bảng, cau mày ra chiều nghiêm túc nghe giảng lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!