Tôi yêu em mọi hình hài, hơi thở
Từ nguyên sơ đến bạc cả linh hồn
Cười thời gian
- mồ chôn bao hồi ức
Tôi ôm em trong vĩnh cửu tinh khôi.
Bốn câu thơ này với bốn câu thơ chương trước là cùng một bài "Vĩnh cửu tinh khôi". Thơ này mình viết không giống vibe Nam, nhưng mà... bí thơ nên nhét vào đỡ vậy.
28.3.25
Sau khi nghe Thi kể về việc bị nhốt trong nhà vệ sinh, tình cờ camera gần khu vực đó lại bị hỏng, cả bọn không khỏi hoang mang.
Chẳng biết thằng Huân nghe đâu câu chuyện về bóng ma đã ám hằng mấy thế hệ học sinh Đông Giang rồi dùng cái giọng rờn rợn thuật lại từng chi tiết.
- Á! Không lẽ nhỏ Thi bị ám do mình diễn bóng ma mà chẳng thèm cúng xin chi hết?
- Ê nha, lo đi coi thầy đi Thi.
Cả nửa lớp nhốn nháo lên, nhìn Thi với ánh mắt như thể con bé sắp bị vong ốp đến nơi. Nam bực mình cốc đầu Huân một cái, vỗ bàn ổn định trật tự lớp.
Mãi đến khi tiếng xì xầm nhỏ dần, nó mới quay sang Thi, nhẹ giọng:
- Thi đừng nghe lời bậy bạ của thằng Huân.
- Ừ, Thi biết.
Nam mím môi nhìn gương mặt bình tĩnh của Thi. Chốc sau, nó bỗng dưng tháo sợi dây chuyền mặt phật đang đeo trên cổ mình xuống.
- Cái ni ba Nam khắc, má Nam đem lên chùa làm lễ rồi. Hay là Thi đeo đỡ đi.
Thi gấp cuốn "Đại chiến người khổng lồ" đang đọc dở lại, dời tầm mắt sang khuôn mặt chân thành của Nam. Em nhìn chằm chằm tới mức hai gò má nó đỏ rực lên, cơn nóng rát lan dần tới vành tai.
Lúc này, cậu bạn cùng bàn bỗng khiến Thi nhớ đến mấy món cà chua bi khoái khẩu của mình.
- Nam nói Thi đừng tin mà.
Thi bật cười, một tay tì lên bàn, chống cằm nhìn Nam. Cuối tháng mười một, mưa nhiều hơn nắng. Gió lạnh lùa qua khe cửa sổ nhưng không sao thổi đi được cơn khô nóng nơi lồng ngực Nam. Ánh mắt mông lung, mờ mịt rồi như lại sắp hóa thành thực chất của Thi khiến trái tim Nam quay quắt.
Nó chỉ muốn tung cửa chạy ra giữa sân trường, đắm mình trong màn mưa dông để bình tĩnh lại.
- Đeo... đeo cho... Nam yên tâm.
- Nam lắp bắp theo bản năng, cũng chẳng biết mình đang nói gì.
- Thi đeo là Nam sẽ yên tâm hả?
- Cũng... cũng...
May thay trống đánh vào tiết vang lên, cứu Nam một phen. Thi tủm tỉm lấy sách giáo khoa ra trong khi cậu bạn thì cuống cuồng đeo lại sợi dây chuyền. Thằng Huân ngồi cách Thi một lối đi, ló đầu hóng cuộc trò chuyện của hai đứa một hồi lâu, nó dùng cây bút chọc chọc cái lưng nhỏ Giang bàn trước.
Giang quay lại, đôi mắt hơi xếch trợn trừng như muốn nuốt sống Huân đến nơi, vậy mà nó vẫn vô tư tám chuyện với Giang.
- Ê mày, nhìn thằng Nam với nhỏ Thi cứ là lạ.
- Không, đứa bất bình thường là mày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!