Chương 15: (Vô Đề)

Tôi biết em từ triệu năm về trước

Dưới đáy nước là những thể đơn bào

Cơn mưa rào trải ngàn thiên niên kỷ

Chia cắt mình hai thực thể liền nhau

Vì thời gian không còn nhiều nên một tuần cuối cùng trước đêm diễn, đội văn nghệ 11/6 quyết định ở lại trường sau mỗi giờ học để tập dợt. Cả bọn đã thống nhất diễn bài "Phantom of the opera", cũng là bản nhạc duy nhất mà Thi có thể chơi trọn vẹn bằng violin.

Nhưng thay vì diễn bản gốc, bọn nhóc lại chọn bản cover bổ sung đoạn rap.

- Thôi, đại đi, muốn làm gì thì làm.

- Nhỏ bí thư bất lực nhún vai.

- Dù sao cũng đâu thi để tranh giải.

Ban đầu mọi thứ có hơi trúc trắc, nhưng dần dần cả nhóm cũng ăn nhịp được với nhau. Bảy buổi tập diễn ra suôn sẻ, đến sát giờ lên sân khấu, Thi bắt đầu không che giấu được vẻ sầu lo.

Nam khuân theo đạo cụ, khi đi lướt qua góc cánh gà, nó cố ý thả chậm bước chân để lắng nghe Giang và Hân đang thủ thỉ điều gì với Thi.

- Tao lo quá, nhỡ tao đàn sai làm hỏng hết buổi diễn.

Nhìn Thi bối rối, Giang nắm vai em lắc lắc.

- Mày cứ coi như đang diễn tập bình thường thôi. Chứ lúc thi đấu mày cũng căng thẳng miết rứa hả?

- Thỉnh thoảng, chừng nào gặp đối thủ mạnh quá thôi.

- Ừ, lên sàn võ ăn đấm vô mồm còn không sợ thì lên sân khấu mắc chi sợ?

Thi rốt cuộc cũng nở nụ cười bẽn lẽn, trông có vẻ đã thoải mái hơn một chút. Hôm nay em búi gọn mái tóc dài, gương mặt được trang điểm nhẹ, gò má ưng ửng rực lên dưới ánh đèn lờ mờ sau cánh gà. Chiếc váy lụa màu đỏ mận tôn lên nước da trắng quá thể, nhưng vì là đồ thuê nên có vẻ không vừa người lắm.

Sau khi Hân lúi húi dùng ghim cài cố định lưng váy, vòng eo nhỏ nhắn, mảnh khảnh của Thi lập tức lọt vào mắt Nam.

Nó vô thức đưa tay vò lấy hai vành tai nóng ran của mình.

- Tỉnh lại đi Nam!

- Nam "thiên thần

"hò hét. - Nhìn một tí thì chết ai? - Nam"ác quỷ

"liếc mắt miệt thị. Trong khi hai thằng Nam bé đang đánh nhau trong đầu thằng Nam lớn thì Thi đã đứng dậy, chạy khỏi cánh gà. Khi Nam hoàn hồn lại, trước mặt nó đã không còn bóng dáng của Thi. Nó nhìn trái, ngó phải, tiến hai bước, lùi năm ô... Thi đâu? - Nó đi vệ sinh rồi. Nam giật thót, quay sang thì nhìn thấy nhỏ Giang chẳng biết khi nào đã đứng cạnh mình. Nó lắp bắp đáp: - Ai... Mày nói ai cơ? Giang tựa lưng vào tường, khoanh tay lại, vẻ mặt hiện lên năm chữ to đùng"tao biết tất, khỏi diễn". Nam quẫn quá bèn quay lưng lại, bước nhanh khỏi cánh gà.

Trời mới biết, nó đã bao lần phải trốn chạy nhỏ Giang rồi!

Còn đúng một tiết mục nữa là đến 11/6 biểu diễn, lúc này cả bọn mới phát hiện nhỏ Thi biến đâu mất chưa về, lại chẳng thèm đem theo điện thoại. Cả bọn đành tá hỏa chi nhau ra tìm, dù tìm được hay không thì muộn nhất mười lăm  phút sau vẫn phải quay về đây.

- Cứ tìm đi, có chi tao báo chương trình đẩy tiết mục xuống sau.

Nam lao vút đi, hòa vào giữa dòng người đông đúc. Đông Giang có bốn dãy, mỗi dãy đều có vài nhà vệ sinh, nếu cố tìm thì cũng phải cả tiếng.

Nó cố phán đoán xem Thi có thể đến tòa nào, chân dài nhanh chóng quẹo sang trái.

Ngay lúc này, Thi đang nhíu mày ngồi trong phòng vệ sinh cuối dãy. Lúc đi vào rõ ràng tay nắm cửa vẫn còn bình thường, nhưng không biết có ai khóa ngoài hay thứ gì chặn lại mà Thi mở mãi không ra, làm em bị nhốt luôn trong nhà vệ sinh suốt hơn mười phút.

Thi không mang theo điện thoại, đang lúc sốt ruột loay hoay thì đột nhiên một giọng nói vang lên bên ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!