Chương 13: Trầm tích trong tim

Cảnh báo: Chương này có chứa phân cảnh nhân vật vị thành niên hút thuốc lá và sử dụng chất cấm. Tác giả không cổ xúy, đừng học theo.

Hãy là một công dân gương mẫu!

"Ai khóc cho hồn thơ lỡ dở Cho gã thi sĩ thôi mơ Cho món nợ tình chưa dứt Ai khóc cho ruột gan rã đứt Cho lã chã sầu thương Cho mảnh tình trinh Nát nhàu đau đớn." 

19.6.24

Phạm Hoài Giang là một phần tử không tính nổi trội của lớp 11/6. Nhan sắc tạm ổn, học lực tầm trung và gia cảnh cũng bình dân nốt. Nếu tất cả đều thường thường như thế thì quả chẳng có gì đáng nói cho cam.

Song, Giang lại được trời phú cho khả năng quan sát tốt và đầu óc nhạy bén vô cùng, chẳng thế mà nhỏ gần như là đứa duy nhất nhìn ra được sự khác thường của lớp trưởng lớp mình.

Đúng là Nam và Thi không có gì giao thoa trước khi bắt đầu ngồi cùng bàn với nhau, nhưng đoán xem... Ai là người lau bảng thật chậm khi Thi chưa chép bài kịp? Ai mang kẹo me tặng cho cả lớp nhưng chỉ riêng đến Thi lại được hẳn thanh chocolate với lý do đền bù vì hết kẹo?

Ai là người cố tình thu bài kiểm tra Văn thật lâu để Thi có thêm chút thời gian viết đoạn kết? Và cuối cùng...  ai là người luôn dán mắt vào Thi ở mọi nơi mà em xuất hiện?

Bùi Chí Nam chứ còn ai nữa!

Hơn năm giờ rưỡi, sân trường vắng ngắt, lặng thinh, đâu đó trong không khí chỉ còn tiếng lá rơi chạm vào nền đất kêu lạo xạo.

Lúc này, Nam với vẻ mặt khờ khạo và hoang mang, đứng đối diện một Phạm Hoài Giang đang khoanh tay lại, thái độ đầy xét nét.

Bỏ qua cái tôi, bỏ qua mọi sự ngượng ngùng và mớ phòng tuyến cao ngất mà bấy lâu nay mình xây dựng, Nam đã đuổi theo Giang để hỏi cho ra nhẽ về thứ gọi là kiểu con trai như nó. Nó phải hiểu cho rõ vì sao con bé lại chắc chắn rằng Thi sẽ không đời nào thích nó được.

- Mày có thể hỏi thẳng nó.

- Ngừng một lát, Giang nhìn Nam, cao giọng cảnh cáo.

- Thi là đứa không biết cách từ chối, nó tử tế với tất cả mọi người, nhưng bọn mày đừng lợi dụng việc đó để bắt nó làm thứ nó không thích. 

Nam vốn là đứa mau mồm nhiều văn, song đứng trước sự hùng hổ của Giang, nó bỗng trở nên ấp úng đến lạ.

- Được rồi... Tao thừa nhận tao thích Thi, nhưng tao chỉ âm thầm thích. Tao đã im lặng được hơn ba năm rồi nên tao sẽ tiếp tục im lặng nữa, tao không hề làm phiền tới Thi...

Nam sốt sắng, mồm nhanh hơn não, nói ra cả bí mật sâu kín mà nó chôn giấu suốt bấy lâu. Nhìn đôi mắt trợn trừng của Giang, nó quẫn quá không biết làm gì, bèn dắt xe chạy một mạch, chẳng dám ngoái đầu nhìn lại, mặc kệ Giang phía sau vẫn cố gọi với theo:

- Ê nè, ba năm là từ tận lớp tám á hả?

Nhưng mà mày đâu có học chung cấp hai với bọn tao!

Mãi đến khi chiếc xe bon bon dọc đường biển, tim Nam vẫn đập nhanh như thể bản thân là nạn nhân trong một cuộc truy đuổi nào đó.

Gió trời kèm theo mùi mặn không ngừng táp vào mặt kêu gọi nó phải tỉnh táo trở lại, song đầu óc Nam thì cứ lửng lơ lơ lửng dần.

Đường về nhà càng lúc càng gần.

Khi ngọn núi mướt xanh quen thuộc thấp thoáng trước mắt Nam, những ký ức từ mùa hạ năm ấy bắt đầu trôi xuôi, vồ vập len đầy trí óc nó.

***

Tháng Sáu năm 2021, khoảng ba mươi ngày trước khi Đà Nẵng thực hiện giãn cách xã hội. Mặt Trời như quả cầu lửa khổng lồ tỏa ra hàng tấn nhiệt lượng, Trái Đất ngốn lấy tất cả chúng và biến thế gian trở thành một lò hấp khổng lồ.

Cái nóng gay gắt đi kèm nỗi sợ về dịch bệnh khiến con người ta bơ phờ, đờ đẫn hẳn. Song, tất cả những trăn trở ấy chẳng bao giờ đến tai của lũ trẻ, đặc biệt là đám choai choai chuyên phá làng phá xóm.

Nam đứng ở lưng chừng ngọn núi gần nhà, nơi được xây thành một tháp vọng cảnh. Nắng hạ làm mái tóc vốn khô cứng vì thuốc nhuộm xoăn của nó càng trở nên xơ xác, rối bù.

Áo sơ mi ca rô in nhái logo của một thương hiệu nổi tiếng nào đó, quần jean đen rách ngang rách dọc ôm sát đôi chân như hai que củi, mặt lại dán thêm cái băng cá nhân dù chẳng có vết thương nào

- phong cách mà Nam của năm mười bốn tuổi nghĩ rằng trông mình ngầu đét, đám con gái hẳn sẽ thích mê còn mấy thằng đệ thì gật đầu khen lia lịa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!