Chương 1: Gã thi sĩ gà mờ

Có thi sĩ gà mờ

Đem lòng yêu nàng thơ

Gã mơ môi chạm tóc

Tay đan tay mặn nồng.

9.5.24.

Hôm qua phố biển đón thu bằng một trận mưa to. Có lẽ nước mưa đã trút hết khỏi những áng mây sẫm màu, thế nên hôm nay bầu trời xanh trong, ráo hoảnh.

Nắng rơi lên cành bàng, ùa xuống sân trường, xuyên qua cửa sổ, phủ lên mái tóc đen nhánh, hơi khô của thiếu niên miền biển.

Nó chống má, một tay cầm bút, mày rậm chau nhẹ, có lẽ là vì gặp một đề toán khó. Chợt, đôi mắt hơi xếch đằng đuôi ẩn dưới hàng mi dài bỗng sáng rực lên, hình như nó đã tìm ra cách giải rồi!

Thế là cậu chàng cúi đầu, hí hoáy ghi chép trên cuốn vở mỏng, nửa khuôn mặt góc cạnh chìm trong ánh sáng, dáng dấp điển trai, phóng khoáng cứ thế theo nắng mà ùa vào lòng của những thiếu nữ đang tuổi mộng si.

Đó là Bùi Chí Nam, lớp trưởng lớp 11/6 trường THPT Đông Giang, đồng thời là đối tượng được nhiều bạn gái thích thầm.

Cũng dễ hiểu thôi, đang trong độ tuổi dậy thì đầy xao động, Nam lại là một hình mẫu gần như bước ra từ phim thần tượng, ai mà không thích cho được?

Nam học giỏi, Nam đẹp trai, Nam hăng hái tham gia hoạt động ngoại khóa là những gì mà bọn học sinh nhắc nhiều nhất về nó. Lại nghe đâu, nhà nó còn mở một xưởng điêu khắc đá khá nổi tiếng ở Ngũ Hành Sơn. Đầy ưu điểm là thế, nhưng Nam cũng không phải đứa tự kiêu mà hết sức khiêm tốn, hiền lành.

Chẳng riêng gì con gái, đến cả lũ con trai cũng thích giao du kết bè kết bạn với cậu chàng.

- Thưa thầy, em xin vào lớp ạ.

Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên phía cửa, khiến đám học sinh không khỏi ngẩng đầu nhìn sang.

Cô nàng vừa cất giọng có vóc dáng không cao lắm, đứng ngược nắng nên không rõ khuôn mặt. Cố gắng nhìn cũng chỉ thấy được mái tóc cập hông, đen mượt rũ bên tà áo dài trắng, khiến em thoạt trông dịu ngoan vô cùng.

- Ừ, nhanh đi em.

- Thầy giáo đẩy đẩy gọng kính, đáp.

Cô nàng vội nghiêng người bước vào, ngồi xuống bên cạnh Nam

- người đã sớm dời sự chú ý khỏi mấy bài toán từ khi em xuất hiện ở cửa lớp.

Bây giờ dù vẫn đang giả vờ cặm cụi với sách vở, nhưng tâm trí nó như muốn bứt khỏi cơ thể, lăn xăn bám dính lấy người bạn cùng bàn.

Lê An Thi, người cũng như tên, êm dịu và nhẹ nhàng tựa một áng thơ. Chẳng thế mà vào ngày bầu ban cán sự năm lớp mười, tất cả đã đồng loạt bỏ phiếu cho em giữ vị trí lớp phó bộ môn Văn.

Có lẽ, người ta thấy cái nét đẹp dịu dàng, cổ điển đó rất hợp với môn học cần sự sáng tạo, trữ tình này chăng?

Thi ăn nói nhỏ nhẹ, hay ngẩn ngơ nhìn đất nhìn trời, một phiến lá rơi cũng có thể khiến em tức cảnh sinh tình viết tròn hai đôi giấy. Có người say nắng sự mềm mại, nữ tính kia của Thi, nhưng cũng có người cho rằng con bé giả tạo, bánh bèo thảo mai.

Còn riêng Nam, nó thích tất cả về em.

Dù là một An Thi dịu dàng, nhạy cảm hay là một An Thi mạnh mẽ, giỏi giang.

Nam biết Thi từ rất lâu về trước, nó biết về Thi nhiều hơn tất thảy những người bạn trong lớp 11/6 cộng lại. Lê An Thi cũng chính là lý do để nó quay đầu, chuyên tâm học hành, bước chân vào ngôi trường có điểm đầu vào cao tốp đầu thành phố này.

Nhưng em không nhớ nó.

Có lẽ nó chỉ là một hình bóng mờ nhạt trong ký ức của Thi.

Nghĩ đến đây, Nam suy sụp, vục mặt xuống bàn. Khuỷu tay nó vô tình huých trúng Thi, khiến cây bút của em vạch một đường dài trên trang giấy trắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!