Edit: Kir
"Không thể nói ngay bây giờ à?" Lục Tịnh An cau mày, tính tình cô vội vã, ghét nhất là bị người ta nhử như thế này.
Phỉ Minh Sâm khẽ cười, "Bây giờ mà nói thì ngày mai cậu còn tới nhà tôi không?"
"Sẽ không." Cô gái không hề nghĩ ngợi gì mà đáp ngay.
"Vậy thì không phải xong rồi sao."
Lục Tịnh An vẫn còn có chút khó chịu, "Vì sao nhất định phải đến nhà cậu mới nói?"
"Bởi vì tôi muốn gặp cậu."
Giọng nói của thiếu niên truyền đến qua sóng điện rồi lại từ điện thoại di động truyền đến tai Lục Tịnh An. Cậu nói rất chân thành, nhưng lại làm cho Lục Tịnh An suýt chút nữa bị sặc mì.
"Khụ khụ khụ…" cô ho khan.
Phỉ Minh Sâm nghe thấy cô ho khan thì không khỏi cong khóe môi. Đối mặt với Lục Tịnh An thì quả nhiên vẫn là nói ngay nói thẳng tương đối có tác dụng.
"Bị nghẹn rồi hả?" Cậu hỏi.
"Là do ai gây nên?!" Nghe cậu hỏi nhẹ nhàng như vậy, Lục Tịnh An không khỏi phát điên.
Nghe ra được cô khó chịu, Phỉ Minh Sâm lại thấy hơi đau lòng: "Vậy cậu ăn từ từ thôi, cúp trước đây, ngày mai ở nhà chờ cậu."
Lục Tịnh An bĩu môi, ném điện thoại di động lên trên bàn, đợi một hồi lại phát hiện màn hình trò chuyện vẫn còn sáng, chưa kết thúc cuộc gọi.
"Không phải nói là muốn cúp à?" Còn có việc gì hả?" Rốt cuộc cô không nhịn được mà thắc mắc.
"Tôi đang đợi cậu cúp trước." Cậu nói như chuyện đương nhiên.
"Tại sao?"
"Bởi vì…"
"Thôi thôi, cậu đừng nói nữa." Cậu vừa định nói ra lí do thì Lục Tịnh An lại ngắt lời.
Lần này đến phiên Phỉ Minh Sâm tò mò: "Tại sao? Cậu không muốn biết à?"
"Không muốn biết." Lục Tịnh An bĩu môi, chắc chắn là cậu ta sẽ lại nói mấy lời kỳ cục, làm cho cô tâm tư lộn lộn, "Tôi cúp đây."
Trái lại Phỉ Minh Sâm cũng không miễn cưỡng, cậu gật đầu: "Ừ, được rồi."
Đợi một hồi mà cô gái ở đối diện vẫn chưa cúp điện thoại.
Trong lòng Phỉ Minh Sâm khẽ động, gọi cô một tiếng: "Tịnh An?"
"Chuyện gì…" Giọng nói rầu rĩ của cô gái truyền đến.
Nghe giọng của cô, cậu chỉ cảm thấy trong lòng như có một cọng lông chim đang khẽ gãi vào khiến cậu muốn cười: "Không phải nói là cúp máy sao?"
Lục Tịnh An cắn cắn môi, "Cậu cúp trước đi."
"Tôi không muốn cúp." Phỉ Minh Sâm lắc đầu.
"Kệ cậu!" Rốt cuộc Lục Tịnh An nhấn xuống phím màu đỏ trên màn hình, kết thúc cuộc trò chuyện.
Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại di động một giây, cảm giác biểu hiện vừa rồi của mình thực sự có chút kỳ quái khó hiểu, thế mà cô lại cảm thấy… hơi hơi không nỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!