Edit: Kir
Chiếc xe hơi đen chạy vào một sân nhỏ yên tĩnh. Trong sân chất một vài chậu hoa, bãi cỏ thì mọc đầy cỏ dại, hiển nhiên là chủ nhân của nó chưa kịp chăm sóc. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc – Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.
Lục Tịnh An đeo cặp một bên vai nhảy xuống xe, đứng tại chỗ liếc mắt nhìn qua cái sân rồi đi tới cửa lớn.
Cô vặn chốt rồi đẩy cửa đi vào nhà. Trong phòng khách bày đầy những chiếc hộp lớn lớn bé bé. Các cô vừa mới dọn tới đây không lâu, rất nhiều thứ còn chưa kịp sắp xếp xong.
Mà ở trong mớ đồ lộn xộn đó có một bóng dáng mảnh khảnh đang chìm mình trên ghế sô pha. Đó chính là mẹ của cô – bà Lục Tuyết Cầm.
Bóng lưng người phụ nữ mong manh toát lên vẻ nhu nhược và bất lực khiến trái tim Lục Tinh An khẽ nhói lên. Cô vội vã đi về phía mẹ.
"An An, con về rồi à? Hôm nay về sớm nhỉ."
Nghe được tiếng bước chân, Lục Tuyết Cầm lau mắt, đứng dậy đón Lục Tịnh An.
"Đói bụng chưa? Có muốn dùng trước một chén canh không? Hôm nay mẹ nấu canh vịt già với củ sen, bổ lắm đấy. Con ngồi xuống trước, mẹ đi bưng qua đây cho."
Lục Tịnh An nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt bà, chân mày nhíu chặt.
"Mẹ, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Hả?" Lục Tuyết Cầm có một thoáng ngớ người, sau đó lắc đầu nói: "Chuyện gì? Nào có chuyện gì đâu?"
Bà cúi đầu, làm bộ bận rộn đi về phía phòng bếp: "Có phải con thấy trong nhà còn rất lộn xộn đúng không? Hôm nay mẹ đi ra ngoài mua chút đồ, ngày mai sẽ bắt đầu dọn dẹp."
Nghĩ tới hôm nay bác Lâm vô cớ đến trễ, Lục Tịnh Anh xoay người đi ra phía cửa.
"Mẹ không nói thì tự con đi hỏi bác Lâm."
"Ôi, An An, con chờ một chút!"
Lục Tuyết Cầm vội vã ngăn cản cô, "Thực sự không có gì đâu. Chỉ là… Chỉ là hôm nay khi mẹ đi trung tâm thương mại mua đồ thì gặp ba con thôi…"
Lục Tịnh An không khỏi hoảng hốt, nắm cánh tay của bà quan sát trên dưới.
"Có phải là tên khốn kiếp kia lại đánh mẹ rồi đúng không?"
Lục Tuyết Cầm mặc một bộ đồ ở nhà rộng thùng thình, trên mặt đã tẩy trang. Mặc dù sắc mặt bà tái nhợt cắt không ra giọt máu nhưng phụ nữ 35 tuổi rồi mà tình trạng da bà còn rất đẹp.
Trên cánh tay lộ ra ngoài của bà, ngoài vết thương cũ ra thì không có thêm vết thương mới nào. Lục Tịnh An thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Đừng lo, trước đám đông thì ông ta có thể làm gì mẹ chứ?"
Lục Tuyết Cầm bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Ông ta kéo tay mẹ nói chuyện, sau đó thì mẹ tranh thủ cơ hội chạy thoát mất…"
"Thật chứ?" Lục Tịnh Anh hơi hoài nghi.
"Mẹ lừa con làm gì? Vốn là còn muốn đến trường học đón con nhưng sau đó ngẫm lại, thấy lão Lâm vẫn nên đưa mẹ về trước…"
Lục Tuyết Cầm vỗ vỗ tay của cô, trấn an: "Yên tâm đi, ông ta không biết chúng ta mới chuyển địa chỉ. Chỉ vô tình chạm mặt ông ta mà thôi…"
Lục Tịnh An mím môi, cầm cổ tay của bà, nói với vẻ không yên tâm: "Mẹ, chúng ta vất vả lắm mới thoát khỏi tên khốn kiếp kia. Sau này sẽ bắt đầu cuộc sống mới. Mẹ tuyệt đối không được mềm lòng nhé."
Lục Tuyết Cầm gật gật đầu, lại có chút khó xử mà nói: "An An, tốt xấu gì ông ta vẫn là ba của con, dù sao con cũng đừng gọi ông ta như vậy…"
Một cô gái, sao có thể cứ treo trên miệng cái từ tên khốn kiếp kia được chứ? Hơn nữa, Mục Khải Phát là tên khốn kiếp, vậy con gái bà là cái gì đây?
Lục Tịnh An lén trợn mắt, dù sao cô cũng sẽ không thừa nhận đó là ba mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!