Chương 29: (Vô Đề)

Edit: Kir

"Hẹn… hẹn hò?" Lục Tịnh An siết chặt điện thoại di động.

"Đúng vậy." Phỉ Minh Sâm làm bộ không đếm xỉa tới nhưng thật ra trong đáy lòng cũng hơi căng thẳng. Đây là lần đầu tiên hẹn con gái ra ngoài, hơn nữa còn là người mình thích.

"Bình thường chủ nhật cậu thường làm gì?" Cậu hỏi.

Lục Tịnh An nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Tập võ."

Đáp án này có chút ngoài dự đoán nhưng lại vẫn hợp tình lý, khiến Phỉ Minh Sâm không kiềm nổi cười nhẹ thành tiếng.

"Cậu cười cái gì?" Lục Tịnh An nhíu chân mày, có chút hung hăng mà trừng mắt qua. Cho dù cách một khoảng sân vẫn có thể thấy được ánh mắt dữ dằn của cô.

Có điều trong vô thức, cô lại buông cái tay đang cầm rèm che ra, có lẽ trong một lúc sẽ không quay trở lại trong phòng.

"Không có, cảm thấy đáp án này thật đúng là cậu." Phỉ Minh Sâm nhìn cô, chỉ cảm thấy vẻ tức giận của cô rất đáng yêu.

"Hừ." Lục Tịnh An khẽ hừ một tiếng. "Tôi biết, các cậu đều nghĩ tôi không giống con gái bình thường, nhưng dù thế thì cũng chẳng sao cả."

Bàn tay bên hông thiếu nữ đã nắm chặt thành quyền. Chỉ có như vậy, cô mới có thể bảo vệ mình, bảo vệ người mà cô muốn che chở.

Mặc dù đứng rất xa nhưng Phỉ Minh Sâm lại dường như thấy được ánh mắt kiên nghị của cô gái kia. Nghĩ đến chuyện hôm nay gặp cha của cô ở viện dưỡng lão, rồi khi ở trên sân thượng, cô để lộ ra chút yếu đuối kia, cậu cảm giác như trái tim mình có chút nhói đau.

"Không hề, tôi thấy cậu như thế rất tốt."

Thiếu niên khẽ nói: "Tôi rất thích."

Lục Tịnh An không khỏi ngẩn ra, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, có chút mất khống chế trỗi dậy. Cô cắn cắn môi, "Cậu đang đùa tôi đúng không? Cậu thích gì ở tôi chứ?"

Rõ ràng là không hiểu cô nhưng cứ luôn mồm nói thích, hời hợt đến mức khiến người ta khó mà tin được.

"Thật ra tôi cũng không biết, thời gian ở chung của chúng ta quá ngắn." Giọng của Phỉ Minh Sâm xuyên qua tiếng gió, xuyên qua micro truyền đến.

Lục Tịnh An lộ ra vẻ mặt quả nhiên là thế. Có điều không biết vì sao cô cảm thấy trong lòng có chút mất mát.

Cô khẽ cau mày, cảm thấy lúc này bản thân mình có phần không nói lý lẽ.

"Cho nên, cậu thấy thế nào về việc cho nhau cơ hội để hiểu biết về đối phương?"

Giọng nói của thiếu niên một lần nữa phát ra từ trong điện thoại, mang theo ấm áp và dịu dàng riêng biệt của cậu, tựa như có thể xoa dịu tất cả bất an trong lòng người khác.

"Có thể sau đó tôi lại càng thích cậu hơn?"

Lục Tịnh An nghe những lời nói đầy chân thành của cậu, nhất thời không biết phải trả lời ra sao.

Những người bạn cùng lứa mà cô tiếp xúc từ nhỏ đến lớn chưa từng có một chàng trai nào giống như Phỉ Minh Sâm.

"Thế nào?" Giọng nói mang theo thấp thỏm của thiếu niên tiếp tục truyền đến.

Lục Tịnh An dùng ngón tay khẩy khẩy bệ cửa sổ, đột nhiên nói: "Nhưng mà tôi sẽ không thích cậu."

Cô không có khả năng sẽ thích bất kỳ ai cả. Nếu như lúc đầu mẹ không yêu đương với người đàn ông cặn bã kia thì cuối cùng sẽ có kết cục như thế nào? Tình yêu là thứ không hề đáng tin.

Nghe cô nói chắc nịch như vậy, nhưng Phỉ Minh Sâm không có sự thất vọng và đau lòng sau khi tỏ tình lần đầu tiên thất bại.

Dù sao cô gái ở đối diện kia hiện tại vẫn còn là bạn gái của cậu cơ mà.

"Vậy thì cứ thử một chút đi." Cậu nói, "Xem đến cuối cùng, rốt cuộc là ai thích người kia nhiều hơn. Thế nào? Hay là cậu không dám?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!