Chương 26: (Vô Đề)

Edit: Lafite

Trong mắt Phương Dự ngoài ý muốn chuyển thành kinh ngạc, ông rất bình tĩnh quan sát Lục Tuyết Cầm vài lần.

Vừa nãy ông không để ý bà nhìn thế nào, bây giờ cẩn thận nhìn, người phụ nữ trước mắt này ôn nhu động lòng người, mặt mũi quả thực có chút giống với bà cụ Cố.

Ông nhìn Lục Tuyết Cầm, thái độ trái lại nhiệt tình hơn, ông mỉm cười, nói: "Chào cô, tôi là Phương Dự, đã từng là học trò của Giáo sư Lục."

Phương Dự lấy ra một kẹp danh thiếp từ trong ngực, đưa một tấm cho Lục Tuyết Cầm.

Lục Tuyết Cầm có chút sững sờ, không nghĩ tới anh ta lại là học trò của cha mình. Nghĩ tới cha đã qua đời nhiều năm, nụ cười của cô trở nên có hơi miễn cưỡng.

"Xin chào." Bà lễ phép nhận lấy danh thiếp.

"Xin hỏi có tiện dẫn tôi vào thăm cô một chút không?" Thấy bà không có ý giới thiệu bản thân, Phương Dự cũng không hỏi nhiều, mà chỉ đề xuất.

"A, đương nhiên, anh theo tôi."

"Cám ơn." Phương Dự lễ phép cười cười, rồi hướng về Lục Tịnh An gật gật đầu.

Lục Tịnh An có ấn tượng không tệ với chú ấy, dù sao vừa nãy chú mới cứu mẹ cô. Mà Phỉ Minh Sâm thì có chút nghiên cứu tìm tòi với chú ấy.

Cậu khẽ nhíu mày, cảm thấy giống như đã gặp qua chú này ở đâu đó, chỉ là nhất thời không nghĩ ra được.

Đến bên ngoài cửa phòng, Lục Tuyết Cầm dừng bước.

"An An, con với Minh Sâm vào đi thôi." Lục Tuyết Cầm quay đầu, nói với con gái.

Lục Tịnh An kỳ quái nhìn bà, song vẫn gật đầu, dắt Phỉ Minh Sâm vào phòng, bỏ bà với Phương Dự ở hành lang.

"Cô Lục?" Phương Dự bị chặn ngoài cửa, có chút không hiểu nhìn bà.

Lục Tuyết Cầm mặc dù không có tự giới thiệu, nhưng ông là học trò thầy Lục Sâm, đối với con gái thầy đương nhiên sớm đã nghe qua, ông còn từng thấy qua bức ảnh của cô trong phòng thầy. Chỉ là không nghĩ tới, vào hôm nay, ông lại gặp cô trong hoàn cảnh này.

"Phương tiên sinh," Lục Tuyết Cầm cắn cắn môi, "Một chút nữa gặp mẹ tôi, anh có thể không nhắc tới với bà… chuyện vừa phát sinh dưới lầu không?"

Phương Dự không khỏi cười khẽ, "Cô yên tâm đi, tôi không phải người nhiều chuyện."

Lục Tuyết Cầm khẽ cong môi thở một hơi dài nhẹ nhõm, trên mặt rốt cuộc đã lộ ra một nụ cười mỉm.

"Phương tiên sinh, thật sự cảm ơn anh!"

"Không cần khách khí như thế." Phương Dự lắc đầu, "Gọi tôi là Phương Dự đi, tôi còn phải gọi chị là đàn chị đấy." 

Lục Tuyết Cầm trên anh một khóa, có điều lúc anh trở thành học trò của giáo sư Lục, thì bà đã náo loạn rạn nứt quan hệ với ba mẹ.

"Ừm…." Lục Tuyết Cầm có chút kích động.

Phương Dự cười cười nhìn bà, mặc dù không nói chuyện, nhưng trong ánh mắt lộ ra vài phần không cho phép cự tuyệt.

Giằng co trong giây lát, Lục Tuyết Cầm thua trận. Bà chỉ có thể gật đầu, "Ừ, Phương Dự, vậy cậu mau vào đi thôi."

"Vậy còn chị?"

Lục Tuyết Cầm cười khổ, "Mẹ tôi chắc là không quá muốn nhìn thấy tôi, cậu vẫn nên vào một mình thôi, tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho bà."

Lúc nói lời này, trên gương mặt nhu hòa xinh đẹp thanh nhã của bà lộ ra vài phần đau khổ, sắc mặt có vẻ hơi nhợt nhạt.

Bà gật đầu với Phương Dự, xoay người rời khỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!