Edit: Lafite
Bên ngoài cửa sổ sát đất, bóng đêm dần kéo xuống, bên trong phòng khách xinh đẹp, ánh đèn bị che, mờ tối thành màu sắc ấm áp mập mờ.
Trên sofa, Phỉ Minh Sâm dùng một tay chống lên bên cạnh gương mặt cô gái. Mắt cô nhắm lại, lông mi rũ xuống đen nhánh như lông quạ, điềm tĩnh, cực kỳ xinh đẹp, cởi bỏ hết tất cả sắc bén cùng với xa cách thường ngày.
Giờ phút này, cô đẹp đến động lòng người.
Ánh mắt cậu dừng trên gương mặt như sứ trắng không tì vết, Phỉ Minh Sâm ghìm người lại, chậm rãi tiến sát đến gần cô.
Gần một chút, thêm chút nữa, chỉ thiếu một tí nữa…
Thiếu niên như ngừng thở, bởi vì căng thẳng mà tim đập tăng tốc, trên gương mặt hiện lên màu đỏ nhạt.
Ngay tại lúc môi cậu gần đụng đến gò má của cô, thì lông mi đang cụp xuống của cô khẽ run lên.
Phỉ Minh Sâm như chết trân.
Cô sắp tỉnh lại sao? Bị phát hiện rồi ư?
Cậu liếc nhìn gò má cô một cái, cuối cùng vẫn là nhẫn nại lựa chọn buông tha cho cô.
Thế nhưng ngay lúc cậu chuẩn bị thẳng người lên, trên môi bỗng thấy ấm áp, làm cho cả người cậu hoàn toàn cứng đờ —
Trong lúc ngủ mơ, Lục Tịnh An giật giật thân mình, đầu nhẹ nhàng lắc một cái, mà thiếu niên lúc này chưa kịp dời môi ra xa, lập tức được cô hôn lên khóe môi.
Có lẽ cảm thấy là lạ, mày thiếu nữ cau lại, lông mi càng lay động nhiều hơn.
Trong lòng Phỉ Minh Sâm có chút hoảng hốt, không kịp cảm nhận mùi vị thế nào, đã nhanh chóng dời cằm ra, tách khỏi hai cánh môi ấm nóng mềm mại ấy.
Ngay sau đó một khắc, Lục Tịnh An mở mắt, cảm giác bên cạnh có người, cô theo bản năng quay đầu một cái —-
Bốn mắt nhìn nhau, môi kề môi.
Tai nạn này, làm cho hai người đều sợ ngây người.
Thời gian như ngừng lại ở thời khắc này, hai người trừng mắt lẫn nhau, dường như không biết phải phản ứng thế nào.
"Thình thịch — Thình thịch –"
Buổi đêm yên tĩnh, giống như có thể nghe được nhịp tim đập của đối phương.
Thời gian giống như đã qua rất lâu, nhưng thực ra chỉ mới qua một vài giây.
Lục Tịnh An mới vừa tỉnh ngủ, bay mất mê mang, ý thức được tư thế của bọn họ trong thời khắc này là gì, trong lòng cô dâng lên một trận tức giận, cô giơ chân lên dùng sức đạp một cái.
Phỉ Minh Sâm buồn bực hừ một tiếng, té ngửa vào ghế sofa bên kia.
"Cậu đang làm gì vậy?" Lục Tịnh An dùng mu bàn tay chùi miệng, ngồi thẳng người, tức giận nhìn cậu chằm chằm.
Phỉ Minh Sâm ôm bụng, một cước này của cô hoàn toàn dùng hết lực, có thể tưởng tượng được là đau đến thế nào.
Nghe cô hỏi như vậy, cậu chịu đau nhìn cô, ý đồ muốn làm cho bản thân tự nhiên một chút.
"Sợ cậu cảm lạnh, tôi đắp chăn giúp cậu, rồi…" Cậu dừng lại một chút, "Chỉ là ngoài ý muốn thôi."
Thật ra thì, không chỉ một cái…
Nghĩ đến hai nụ hôn ngoài ý muốn vừa nãy, tim cậu khẽ rung động, dù bụng có đang đau đớn dường như cũng lập tức tiêu tan hết, khóe miệng không nhịn được muốn cong lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!