Edit: Táo Mèo
Đột nhiên Phỉ Minh Sâm nói vậy khiến Lục Tịnh An không khỏi ngẩn người.
Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng ấm cúng và náo nhiệt, luôn tràn ngập tiếng cười truyền ra từ căn nhà bên cạnh, cộng thêm một con chó lớn trông nhà nữa.
Cô mím môi không vội đáp lời, hai tay sọc vào trong túi quần rồi ngồi xuống ghế.
Cậu thiếu niên ngồi trên giường có vẻ dương dương tự đắc, không hề cảm thấy lời nói của mình đột ngột thế nào, Lục Tịnh An nhíu mày cất tiếng, "Tới nhà cậu làm gì?"
"Đưa vở ghi."
Phỉ Minh Sâm liếc nhìn quyển vở, từng trang từng trang tỏa ra thoang thoảng mùi giấy mới tinh.
"Đưa vở ghi?" Lục Tịnh An trừng mắt, lập tức đoán được ý của cậu, "Cậu ra viện rồi?"
"Ừ." Phỉ Minh Sâm gật đầu.
"Thân thể cậu khỏe rồi?" Ủa thế thì chắc tới trường được rồi nhỉ?
Giống như hiểu được ý tứ bóng gió của Lục Tịnh An, Phỉ Minh Sâm lắc đầu, "Chỉ là về nhà tĩnh dưỡng thôi, tôi không quen ở viện."
Tuy nói vậy, nhưng tâm trạng của Phỉ Minh Sâm cũng chẳng mấy tốt đẹp.
Nếu có thể thì cậu cũng không muốn về nhà, bởi về nhà có nghĩa là thời gian cậu và Lục Tịnh An ở bên nhau sắp tới hồi kết thúc.
Về nhà, đồng nghĩa với việc mẹ sẽ thường xuyên qua hỏi thăm, em trai em gái sau giờ tan trường sẽ chơi đùa ầm ĩ, còn có….
Lục Tịnh An ở ngay cạnh nhà cậu, vậy cô có cần thiết phải đợi cậu chép bài xong rồi lấy vở mang về không?
Một tay Phỉ Minh Sâm chống má, một tay xoay bút, cau mày nhìn quyển vở trước mặt.
Đương nhiên, cậu có thể lựa chọn không về.
Nhưng cứ như thế rất dễ lộ tẩy, bởi vì đáng lẽ ra hôm qua cậu đã phải ra viện. Kéo dài thêm một ngày đã đủ khiến mẹ cậu cảm thấy kỳ quặc.
Dù sao, từ bé tới giờ chuyện cậu ghét bệnh viện, cả nhà ai cũng biết.
"Này!"
Chợt có tiếng động truyền tới, Phỉ Minh Sâm chớp mắt nhìn, không biết Lục Tịnh An đã đứng bên cạnh, khua tay trước mặt mình từ lúc nào.
"Hả?"
"Nghĩ gì mà xuất thần thế?" Lục Tịnh An khó hiểu nhìn cậu.
"Đương nhiên là nghĩ…" Phỉ Minh Sâm nhìn cô, rồi cúi đầu thản nhiên nói, "Việc học tập."
"Vậy sao?"
Lục Tịnh An hơi cúi người, nhìn thoáng qua bài ghi mà Phỉ Minh Sâm đang xem, đó là một câu hỏi về vật lý.
"Đơn giản như này mà không biết làm à?" Cô nhăn mũi.
Phỉ Minh Sâm nhướng mày, duỗi tay bắt đầu làm, rồi nghiêng đầu nhìn cô cười nói, "Cậu biết à?"
Giọng nói của Phỉ Minh Sâm vừa dịu dàng vừa mang theo ý cười, ẩn sâu trong đó thấp thoáng cả sự nuông chiều khiến cho Lục Tịnh An cảm thấy rất lạ, gương mặt cô nóng bừng lên.
"Đương nhiên." Lục Tịnh An bối rối đứng thẳng dậy, đút hai tay vào trong túi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!