Edit: Táo Mèo
Lời nói của Phỉ Minh Sâm đúng là giật gân, Lục Tịnh An ngẩn người, rồi nhíu mày dò xét nhìn cậu, không biết đang suy nghĩ gì.
Mạc Xảo Xảo có vẻ sốc, nhưng khi nhìn Phỉ Minh Sâm, cô nàng chợt dần bừng tỉnh.
Hóa ra không phải là chị An thích Phỉ Minh Sâm, mà là Phỉ Minh Sâm thích chị An! Đã nói mà, giữa hai người này có gì đó bất thường!
Đột nhiên, Lục Tịnh An nhấc chân, trước ánh mắt soi mói của hai người bước từng bước tới cạnh giường bệnh.
Cô chống một tay lên ván giường, chậm rãi khom lưng, tập trung nhìn Phỉ Minh Sâm nói, "Vừa nãy cậu nói cái gì cơ? Tôi không nghe rõ."
Trong giọng nói mang theo sự uy hiếp rõ rệt.
Tên này trông có vẻ nho nhã yếu đuối, nhưng lá gan có vẻ lớn ghê. Từ nhỏ tới giờ chưa từng có nam sinh nào can đảm bày tỏ với cô, chứ đừng nói là muốn cô làm bạn gái.
Cho nên phản ứng đầu tiên của Lục Tịnh An đó là cậu ta cố ý chỉnh mình, cố ý mang mình ra làm trò cười, điều này khiến cô vô cùng khó chịu.
Địch ý trong mắt cô rõ rành rành, Phỉ Minh Sâm có muốn tự lừa gạt bản thân cũng không thể, cậu hơi thất vọng, ánh mắt ảm đạm đi hẳn.
Cậu nghiêng đầu nhìn cô, cô cách cậu rất gần, gần tới nỗi cậu có thể cảm nhận được hơi thở của cô khẽ phả lên mặt mình, mang lại cảm giác ngứa ngáy khó tả.
Khoảng cách quá gần khiến cậu không khỏi nghĩ tới mấy chuyện xấu xa.
Cậu nhếch môi, đột nhiên ngồi thẳng dậy, đầu nhoài về phía trước.
Lục Tịnh An không kịp đề phòng khi cậu bất ngờ ngồi dậy, cho nên chỉ biết vội vã lùi về sau.
"Cậu!" Cô trợn mắt, lỗ tai đỏ bừng.
Chỉ thiếu chút nữa là hai người hôn nhau rồi.
"Lần sau nói chuyện với ai cũng đừng tới gần quá." Cậu nghiêng đầu nhìn cô, biểu hiện vô tội.
Lục Tịnh An nhìn chằm chằm Phỉ Minh Sâm, nắm tay siết chặt tạo thành tiếng. Nhưng cuối cùng cô cũng kiềm chế được bản thân, tên này vừa mới bị người ta đâm cho một dao, sao mà chịu nổi được sự giày vò của cô.
Phỉ Minh Sâm không làm khó cô nữa, cậu sửa lại lời nói, "Vừa rồi tôi nghiêm túc đấy, nhưng nếu cậu không làm được vậy đổi cái khác nhé."
Giọng nói của cậu bình thản hững hờ, nhưng nơi chân mày của Lục Tịnh An lại khẽ cau lại.
"Tôi vẫn phải nằm viện thêm một thời gian nữa, thời gian này, mỗi ngày cậu hãy mang vở ghi chép tới đây giúp tôi, thế được không? Tự tay cậu phải ghi chép."
Phỉ Minh Sâm ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cô.
Cậu vẫn chưa quên đề nghị của Điền Minh hôm ấy, nếu cậu yêu cầu Lục Tịnh An đi học thì có lẽ cũng không phải là không thể, nhưng như vậy thì có ích gì với cậu chứ?
Vậy thà để cô ghi bài mỗi ngày rồi mang qua đây, tuy thời gian bọn họ gặp nhau ít hơn, nhưng ít ra cậu còn có thể gặp cô hằng ngày, còn có thể ngồi cùng cô một lúc.
Cảm giác này không tệ.
Lục Tịnh An căn bản không hề nghe thấy cậu nói gì, trong đầu cô lúc này đang quanh quẩn lời cậu nói, dám nói cô không làm được à?
Lục Tịnh An cô từ trước tới giờ đã nói là giữ lời, nếu đã hứa gì cũng được, đương nhiên cô sẽ không nuốt lời.
Chỉ là người yêu thôi chứ gì? Có gì khó khăn?
"Bao lâu?" Cô cau mày hỏi.
Dù cho có phải đồng ý thì cô cũng không thể làm người yêu cậu cả đời, cho nên phải đặt ra một kỳ hạn nhất định.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!