Chương 12: (Vô Đề)

Edit: Táo Mèo

Khi Lục Tuyết Cầm trông thấy con gái, bà thoáng sửng sốt, sau đó từ ánh mắt toát ra sự đau lòng và tự trách.

Chỉ bằng ánh mắt này, Lục Tịnh An lập tức hiểu ý bà.

Bà cho rằng là cô đánh người ta, là cô khiến Phỉ Minh Sâm nhập viện? Cô nghiến răng, hung dữ lườm về cậu thanh niên đang nằm trên giường bệnh.

"Nhân lúc tôi đi vắng cậu đã nói gì với mẹ tôi hả?"

"An An, sao con lại nói chuyện kiểu đấy với Minh Sâm? Không phải con đã đồng ý với mẹ sẽ làm một cô bé ngoan, học tập giỏi, không đánh lộn với người ta nữa sao?"

Lục Tuyết Cầm giữ lấy bả vai con gái, thấp thoáng giọt lệ nơi khóe mắt.

Lục Tịnh An cũng nhìn mẹ, trái tim như bị ai đó đâm thủng. Bà không tin cô ư? Bà thà tin người khác chứ không tin con gái mình sao?

Phỉ Minh Sâm ngồi dựa vào đầu giường, thản nhiên ngồi nhìn đôi mẹ con đột nhiên giằng co, cậu thu hết biểu cảm của Lục Tịnh An vào trong mắt, cảm thấy hơi đau lòng.

Đang định cất lời nói thì ngay sau đó, Lục Tịnh An đã thu lại hết cảm xúc.

Cô lạnh lùng cười, vung tay lên, hất tay Lục Tuyết Cầm ra.

"Con chỉ nói một lần thôi."

Lục Tĩnh An nhìn chằm chằm Lục Tuyết Cầm, vài sợi tóc mai lơ thơ rũ xuống che trước mắt cô, dù thế vẫn không thể chặn lại được ánh mắt u ám và sắc bén của cô.

"Con, chưa từng chạm vào người cậu ta!" Cô gằn từng chữ. 

Cô nhìn Lục Tuyết Cầm, giọng nói đầy khí thế, đằng sau ánh mắt sắc bén là những vết thương mà cô cố che giấu.

Chỉ cần nhìn ánh mắt của con gái là Lục Tuyết Cầm hiểu, trong lòng bà như trống rỗng, "An An, mẹ…"

Lục Tịnh An không nghe bà nói nốt, trước khi đi cô thô bạo trợn mắt lườm cái tên Phỉ Minh Sâm đang nằm trên giường một cái, Phỉ Minh Sâm cảm thấy cực kỳ oan ức.

"An An, con định đi đâu?"

Thấy con gái chạy ra khỏi cửa phòng, Lục Tuyết Cầm gào lên đằng sau, nhưng cô không hề phản ứng lại.

Lục Tịnh An vùi đầu đi nhanh về phía trước, bước chân của cô vừa vội vừa nhanh, giọng nói của Lục Tuyết Cầm dần biến mất.

Nhưng càng chạy, lửa giận trong lòng cô càng bốc lên.

"Loảng xoảng…"

Cô nhấc chân, đá cái ghế đặt trên hành lang bệnh viện ngã lăn quay.

Rồi cô cúi đầu liếc nhìn mới phát hiện mình vẫn còn cầm theo ấm nước.

"Mẹ nó!"

Cô ném ấm nước xuống đất, vung tay hung dữ đập thẳng vào bức tường trắng như tuyết.

Cuối hành lang này chỉ có một phòng bệnh đang sáng đèn, dường như nghe thấy động tĩnh, có người ló đầu ra nhìn ngó xung quanh.

"Nhìn gì!" Lục Tịnh An giận chó đánh mèo.

Người nọ liền rúc đầu khép cửa phòng lại, có vẻ không muốn gây sự, thậm chí còn tắt hẳn đèn, hành lang hoàn toàn yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của Lục Tịnh An.

Một lát sau, cô rụt nắm tay khỏi bức tường, bức tường bằng phẳng không biết đã lõm xuống vài vết nông, trên đó còn nhuộm vài vệt máu mờ nhạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!