Edit: Kir
Dãy cuối phòng học, ở vị trí sát bên cửa sổ có một nữ sinh tóc ngắn đang nằm ngủ trên bàn. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc – Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.
Có điều dường như cô ngủ không được an ổn cho lắm. Đôi mắt cô nhắm chặt, đôi mày thanh tú cũng nhăn thành chữ xuyên (). Thậm chí hai bên thái dương còn có gân xanh mơ hồ nổi lên. Hai tay siết thành nắm đấm.
Vẻ mặt thoáng hiện nét dữ tợn kia như là đang mơ thấy ác mộng gì đấy.
"Reng! Reng! Reng!"
Đúng lúc này, tiếng chuông báo thời gian đọc đầu giờ vang lên khắp trường Trung học Số 1 Giang Bắc.
Lục Tịnh An mở choàng mắt. Cô vừa tỉnh ngủ nên biểu hiện có chút mơ màng.
Phòng học còn trống rỗng trước khi cô ngủ gật, bây giờ thì đã chật kín người. Đám học sinh trò chuyện ríu ra ríu rít, khung cảnh cãi cọ ồn ào, ầm ĩ lại sáng sủa khiến cho người ta cảm thấy có chút an tâm.
Lúc này Lục Tịnh An mới ý thức được rằng thì ra là cô đã ngủ thiếp đi. Những cảnh tượng vừa rồi chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Ý thức được điều này, sự sắc sảo và mạnh mẽ trong mắt cô đều được thu lại, khôi phục lại dáng vẻ hòa nhã.
Cô che miệng ngáp một cái, vừa định duỗi người thì khóe mắt lại thấy trên lối đi nhỏ có một nam sinh đã đứng đấy tự lúc nào. Cậu ta đang kéo cái ghế ở bàn kế bên cô ra.
Cô lập tức nhấc chân đè lên trên mặt ghế.
Cậu nam sinh kia cũng coi như có cảnh giác, tức khắc buông tay ra né qua bên cạnh, thế nên lúc này mới không bị ăn một cú đá từ bàn chân đang mang giày thể thao của cô.
Cậu ta cụp mi, ánh mắt dừng trên đôi giày thể thao tung ra nửa đường kia, rồi lại chuyển ngược lên theo ống chân thẳng tắp của nữ sinh, đối diện với ánh mắt rõ ràng mang theo vẻ không vui của cô nàng kia.
"Bạn học, có thể nhờ cậu dời chân đi được không?" Cậu ta nhìn Lục Tịnh An, nói một cách mềm mỏng.
"Cậu là ai chứ?" Mặt Lục Tịnh An lộ vẻ khó chịu đánh giá cậu ta.
Nam sinh này nhìn qua thì cao hơn cô một chút, chỉ là dáng vẻ gầy teo yếu ớt gió thổi là đổ kia, có lẽ chẳng chịu nổi một cước của cô.
"Phỉ Minh Sâm". Nam sinh báo tên họ, "Bạn cùng bàn của cậu."
Lục Tịnh An nhướng mày: "Ngồi cùng bàn là thứ gì?"
"Chị An."
Nữ sinh ngồi ở bàn phía trước Lục Tịnh An nghe như thế không khỏi xoay đầu lại, cố gắng uốn nắn cô: "Ngồi cùng bàn không phải là đồ vật."
Phỉ Minh Sâm: "…"
Quanh đó có mấy bạn học đang chú ý cuộc trò chuyện của bọn họ thì phụt cười thành tiếng.
Lúc này tiếng chuông báo thời gian đọc đầu giờ đã ngừng vang, các bạn học trong lớp đều đã về chỗ ngồi, chỉ có một mình Phỉ Minh Sâm còn đang đứng, có vẻ hơi nổi bật.
Trên bục giảng, Điền Minh – giáo viên chủ nhiệm lớp 10/21 cũng chú ý tới sự hỗn loạn của dãy bàn cuối phòng học nên bước nhanh xuống.
"Bạn Lục." Cô ấy nhìn Lục Tịnh An, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng.
"Trước đó bởi vì lí do cá nhân, Phỉ Minh Sâm không tham gia đợt huất luyện quân sự nên các em không biết bạn ấy. Hôm nay là ngày đầu tiên bạn ấy đi học, sau này sẽ là bạn ngồi cùng bàn với em. Các em phải hòa đồng với nhau mới đúng."
Giọng nói của cô Điền cũng dịu dịu dàng dàng, mang theo vẻ mềm mại vốn có của người phương nam.
Lục Tịnh An không khỏi sầm mặt: "Ngồi ở chỗ khác không được sao?"
Điền Minh khó xử: "Trong phòng học chỉ còn bàn này trống, hơn nữa sơ đồ chỗ ngồi cũng đã sắp xếp xong từ trước khi khai giảng rồi…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!