Ta châm biếm: "Ngài nguyện ý bán mình cho nhà họ Lưu, nhưng ta không muốn bán mình cho bất kỳ nam nhân nào nữa."
Ngoài dự liệu của ta, Bùi Thù không nổi giận.
Hắn nhướn mày: "Thì ra nàng vẫn để tâm đến Lưu Cảnh Xuân.
"Nàng yên tâm, giờ Lưu Sơn đã tuổi cao sức yếu, Thánh thượng đã ám chỉ muốn ông ta cáo lão về quê. Đợi khi ông ta ra đi, Hộ bộ sẽ nằm trong tay ta, đến lúc đó tự khắc ta sẽ xử lý Lưu Cảnh Xuân, sẽ không giữ một kẻ ngu ngốc như nàng ta làm thê tử."
Ta cười nhạt: "Vậy ngài sẽ cưới ta làm chính thất sao?"
Bùi Thù im lặng một lúc lâu: "… An Tuế, nàng biết thân phận của mình hiện giờ mà.
"Ta muốn tiến thân trên con đường quan trường, không thể có một thê tử trở thành vết nhơ của ta."
Hắn dường như đã nhượng bộ rất nhiều: "Ngoài danh phận ra, mọi thứ ta đều có thể cho nàng, như vậy còn chưa đủ sao?"
Ta không thể nghe thêm được nữa, xoay người rời đi.
Sau lưng, giọng nói của Bùi Thù lạnh lùng vang lên:
"Lục An Tuế, ngoài ta ra, còn ai sẽ muốn nàng nữa?"
"Nàng ngoài việc lấy ta, không còn con đường nào khác."
Ta không đáp lời.
Cũng không quay đầu lại.
Bỗng dưng ta nhớ đến lời Hạ Ngôn, người từng dạy ta y thuật, đã nói với ta:
"Thế gian này, nữ tử sinh tồn khó khăn, nguyên nhân căn bản chẳng qua là vì nữ tử không có chỗ đứng của riêng mình, nên mới phải nương tựa vào nam nhân.
"An Tuế, ta dạy ngươi y thuật, là mong rằng sau này khi ngươi được tự do, có thể không cần nương tựa vào nam nhân cũng có thể sống tiếp."
Khi ấy, ta còn đặt tâm tư cả vào Bùi Thù, không mấy để tâm:
"Bùi Thù rồi sẽ chuộc ta ra ngoài, ta không đến nỗi không sống nổi."
Nàng chỉ cười, xoa nhẹ mái tóc ta.
"Rồi sẽ có một ngày ngươi hiểu, trên đời này, không ai có thể dựa vào mãi mãi. Nếu ngươi dựa vào nam nhân, một ngày hắn chán ghét, không muốn cho ngươi lối thoát nữa, ngươi sẽ không còn cách nào khác."
"Tự mình bước đi tuy gian nan, nhưng đó là con đường của ngươi, không ai có thể cướp đi."
Ta không còn cần ai cho mình lối đi nữa.
Ta sẽ tự mình mở lối.
11
Tháng tám nóng như thiêu, từ Hà Dương truyền đến hung tin, ba tòa thành đang bị dịch bệnh hoành hành, xác c.h.ế. t chất đầy khắp nơi, số người c.h.ế. t đã vô số kể.
Khi nghe được tin, ta như rơi vào hầm băng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Hà Dương, đó chính là nơi Hạ Ngôn hiện đang định cư.
Ta chẳng còn tâm trí gì nữa, vội vàng thu xếp hành lý để lên đường đến Hà Dương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!