Chương 8: (Vô Đề)

Toàn thân ta lạnh ngắt, ta biết nếu bị Lưu Cảnh Xuân bắt đi sẽ không có kết cục tốt, hơn nữa cha nàng lại là quan lớn, chẳng ai sẽ vì ta mà đắc tội với ông ấy!

Ngay khi ta chìm vào tuyệt vọng, đột nhiên có người bước vào, dùng sống đao gõ mạnh vào tay Lưu Cảnh Xuân.

Cú đánh khá mạnh khiến nàng đau đến nấc lên một tiếng, định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy người đó thì sắc mặt lập tức tái mét!

"Ngụy... Ngụy đại nhân?!"

Danh tiếng hung thần của Ngụy Huyền Thừa khắp kinh thành ai ai cũng biết, Lưu Cảnh Xuân cố gắng gượng nở một nụ cười.

"Ngụy đại nhân, ngài sao lại ở đây?"

Ngụy Huyền Thừa chẳng buồn nhìn nàng, thản nhiên nói:

"Cút đi."

Lưu Cảnh Xuân cắn răng chỉ vào ta: "Nàng ta là kỹ nữ, lại ở đây giả mạo đại phu, ta chỉ vì nhìn không thuận mắt nên muốn ngăn nàng ta hại người mà thôi!

"Ngụy đại nhân chẳng lẽ cũng là kẻ dưới váy nàng ta, nên mới đứng đây che chở? Phụ thân ta là Thượng thư bộ Hộ, Lưu Sơn, hôm nay ta nhất định sẽ đưa nàng đi, ngài dám ngăn cản ta sao?"

Ngụy Huyền Thừa bỗng bật cười.

Hắn vốn là kẻ lạnh lùng, gương mặt xa cách, nhưng khi cười, khóe mắt hơi nhếch lên, toát ra một vẻ phong lưu khó cưỡng.

Chỉ là nụ cười ấy quá lạnh, hắn rút đao, đặt lưỡi kiếm lạnh ngắt lên cổ Lưu Cảnh Xuân.

Lưỡi đao sắc lạnh cắt một đường m.á. u trên cổ nàng, m.á. u tươi từ cổ áo chảy xuống.

Ngụy Huyền Thừa nhếch môi: "Lưu tiểu thư, hôm nay dù có cha ngươi ở đây, ta cũng chỉ cần một nhát là tiễn ông ấy đi cùng ngươi thôi."

Lưu Cảnh Xuân chắc chắn lần đầu tiên trong đời bị người ta dí đao vào cổ, thân thể nàng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, trong không khí đột nhiên thoảng mùi khai.

Nhìn xuống, ta thấy quần nàng đã ướt.

Ngụy Huyền Thừa lộ rõ vẻ ghê tởm, thu đao lại, lùi một bước.

Đám đông xung quanh bật cười nhạo báng:

"Đây là tiểu thư nhà ai thế này, dám tè giữa đường!"

"Nghe nói là con gái Thượng thư bộ Hộ Lưu Sơn, quan to thế mà lại nuôi dạy một nhi nữ thế này."

"Ôi trời, thối quá, tránh ra xa chút!"

Lưu Cảnh Xuân xấu hổ và giận dữ, cuối cùng ngất xỉu ngay tại chỗ!

Sau khi nàng bị khiêng đi, ta mới phản ứng lại, nói lời cảm ơn Ngụy Huyền Thừa.

"Đa tạ Ngụy đại nhân, chỉ là sao ngài lại đến đây?"

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Hắn khựng lại một chút: "Công vụ, tiện đường đi ngang qua."

Nói rồi hắn tháo một miếng ngọc bội bên hông đưa cho ta.

"Vài ngày nữa ta phải đến Hà Dương, không ở lại kinh thành, nếu có ai gây phiền toái cho ngươi, cầm miếng ngọc này đến Cẩm Y Vệ tìm người, bọn họ sẽ giúp ngươi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!