6
Lần đầu tiên ta gặp Ngụy Huyền Thừa là ở kỹ viện.
Chỉ là hắn không đến để vui chơi, mà đến để g.i.ế. c người.
Hắn mặc y phục Phi Ngư, từ trong áo choàng đen rút kiếm, dứt khoát c.h.é. m đứt đầu một nam nhân.
Các cô nương trong lầu sợ đến hoa dung thất sắc, khách nhân cũng run rẩy, thậm chí có người sợ đến mức mất kiểm soát mà tiểu ra tại chỗ.
Ta nghe thấy có người thấp giọng nói:
"Diêm Vương trở lại rồi sao?!"
Sau này ta mới biết, hắn chính là vị chỉ huy sứ nổi danh của Cẩm Y Vệ, vừa qua tuổi hai mươi đã nắm quyền sinh sát, thống lĩnh toàn bộ Cẩm Y Vệ.
Cha của Ngụy Huyền Thừa là đại tướng quân tử trận nơi sa trường, mẫu thân là thân muội cùng mẫu của hoàng thượng. Sau khi phu quân mất, bà quyết tuyệt tuẫn tiết, để lại độc nhất một mình hắn.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Hắn là cháu ruột của hoàng thượng, cũng là người tâm phúc được hoàng thượng tín nhiệm nhất.
Hoàng thượng thậm chí ban cho hắn đặc quyền "tiên trảm hậu tấu."
Trong truyền thuyết, Ngụy Huyền Thừa là một kẻ mặt xanh răng nhọn, cao tám thước, nhưng khi ta tận mắt chứng kiến, hắn lại là một quý công tử phong lưu tuấn tú, cao ráo như ngọc.
Chỉ là trên mặt hắn vẫn còn dính chút m.á. u đỏ tươi, thanh đao bên hông chưa lau sạch m.á. u đã tra vào vỏ, đôi mắt đen của hắn nhìn qua một lượt khiến người ta có cảm giác như sắp bị xẻ thịt.
Lần thứ hai ta gặp hắn, là khi hắn cùng nhóm quan viên đến nghe nhạc.
Nhìn qua cũng thấy rõ những người có mặt đều rất sợ hắn, đặc biệt là mấy cô nương đã tận mắt thấy hắn g.i.ế. c người hôm trước, ai nấy run lẩy bẩy không dám đến gần.
Cuối cùng chỉ có ta bước tới bên hắn, cúi đầu rót rượu.
Ngày hôm ấy, ta chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh hắn, đợi khi chén rượu cạn thì rót thêm, không nói gì, cũng không tránh né.
Khi sắp đi, Ngụy Huyền Thừa liếc nhìn ta, giọng điệu bình thản không chút d.a. o động hỏi:
"Ngươi tên gì?"
Ta cung kính đáp: "Đại nhân, thiếp thân tên gọi Liên Kiều."
Hắn gật đầu, để lại một túi tiền rồi rời đi.
Từ đó về sau, mỗi khi Ngụy Huyền Thừa g.i.ế. c người xong lại tìm đến ta, có khi uống rượu, có khi nghe ta đàn tỳ bà.
Đôi khi ta đàn sai điệu, hắn cũng không tức giận.
Hắn chưa bao giờ chiếm tiện nghi của ta như những người khác, cũng chưa từng bước lên giường ta, dường như chỉ đến để nghe ta đàn vài khúc, nhưng khi rời đi đều để lại số tiền thưởng hậu hĩnh.
Trong một ngàn tám trăm lượng bạc ta có, hơn phân nửa là nhờ hắn.
Hôm nay cũng vì thấy hắn ở đây, ta mới dám vào cứu Lục Châu.
Ta đang đánh cược, cược rằng hắn đối với ta có đôi chút khác biệt.
Xem ra, ta đã cược đúng.
"Vừa rồi vì sao không cầu cứu ta?" Ngụy Huyền Thừa hỏi, giọng điệu không chút d.a. o động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!