5
Ăn mặc, sinh hoạt của ta đột nhiên bị cắt giảm.
Trước đây ta sống trong căn phòng tốt nhất của lầu, chọn đồ trang sức đẹp nhất, mỗi bữa ăn đều là món với giá vài lượng bạc.
Nhưng bây giờ tú bà đột nhiên tươi cười bảo ta dọn đi, để hoa khôi nổi tiếng nhất của lầu chuyển vào phòng của ta.
Nha hoàn của ta chỉ còn mỗi Thu Thụy, nước tắm hằng ngày cũng không còn ai mang tới, ta và Thu Thụy phải tự nhóm lửa đun nước, tú bà còn phàn nàn rằng chúng ta tiêu hao quá nhiều củi.
Ngay cả cơm ăn cũng là phần thức ăn thừa của người khác.
Ta đành phải tự bỏ tiền nhờ Lục Châu ra ngoài mua đồ ăn.
Người trong lầu trước đây đều đối với ta nịnh bợ tươi cười, ngay cả tú bà cũng phải nể mặt ta đôi phần.
Nhưng giờ đây, những kẻ từng ghen ghét với ta đều bắt đầu giậu đổ bìm leo. Hoa khôi thản nhiên sai người lấy hết quần áo đẹp của ta, khi ta phản đối, nàng ta lại che miệng cười nói:
"Quần áo này là của lầu, lúc nào lại thành của ngươi rồi?
"Liên Kiều, ngươi vẫn còn tưởng mình là người được Bùi công tử sủng ái ư?
"Trước đây nể mặt Bùi công tử, ta còn gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, ngươi thật sự cho rằng mình có giá trị gì sao?"
Lúc rời đi, nàng ta cầm y phục của ta cười khẩy:
"Tỷ tỷ đừng trách ta, bây giờ người tìm đến ta nhiều lắm, mỗi dịp đều cần quần áo đẹp, còn ngươi thì đã già rồi, chẳng có khách nào, để lại cho ngươi cũng chỉ lãng phí thôi."
Nàng ta vừa đi, Thu Thụy tức giận dậm chân:
"Trước kia, ả luôn xu nịnh, suốt ngày gọi tỷ tỷ ngọt ngào như chó vẫy đuôi, giờ thì trở mặt không nhận người, đúng là đồ vô ơn!"
Ta chỉ lắc đầu: "Không sao, nàng ta thích thì cứ lấy đi."
Ta biết đây chắc chắn là ý của Bùi Thù, đây là sự trừng phạt mà hắn dành cho ta.
Trừng phạt vì ta không nghe lời.
Hắn muốn nhắc nhở ta rằng, không có hắn, ta chẳng là gì, chỉ có thể bị người đời chà đạp như một con chó.
Nhưng ta không ngờ, hắn lại còn nhẫn tâm hơn ta tưởng.
Ngày hôm sau, tú bà liền báo rằng, sau khi vết thương lành lại, ta phải bắt đầu tiếp khách.
Đến lúc ấy, ta mới biết, Bùi Thù đã giải trừ sự bảo hộ dành cho ta.
Tú bà cài hoa đỏ tươi, cười giả lả với ta:
"Mama đã sớm nói với ngươi rồi, không thể trông cậy vào nam nhân được, giờ không phải cũng phải tiếp khách như thường sao?
"Hãy ngoan ngoãn mà tiếp khách, kiếm bạc cho mình, bạc giữ trong tay mới là của mình."
Ta biết, đây là sự trừng phạt của Bùi Thù dành cho ta.
Trừng phạt ta vì không nghe lời.
Hắn muốn cho ta thấy, không có hắn, ta chỉ là một kẻ vô giá trị.
Ta loạng choạng bước vào phòng, nhưng vừa đi qua hành lang thì nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết bên cạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!