Chương 3: (Vô Đề)

Ta ngây người, đột nhiên nhớ đến lúc nhỏ ta cũng là đứa trẻ kiêu ngạo, cái gì muốn là phải có, có vị tiểu thư vì ghen ghét cố ý bày trò hại ta mất mặt, ta thẳng tay túm tóc nàng mà đẩy xuống nước.

Mẫu thân ta tức giận đến độ đòi dùng gia pháp đánh ta, nhưng khi cầm roi lên lại không nỡ, nghiến răng nghiến lợi điểm vào trán ta:

"Sao lại dưỡng thành đứa chẳng sợ trời chẳng sợ đất thế này, sau này phải làm sao đây?!"

Phụ thân ta đứng bên cạnh xin xỏ cho ta:

"Thôi mà, An Tuế đâu có cố ý, rõ ràng là người ta gây khó dễ cho con bé trước mà.

"Vả lại không sợ trời không sợ đất thì sao chứ, còn có ta đây, ai dám bắt nạt nó?!"

Mẫu thân ta giận dữ trừng mắt:

"Ông cứ nuông chiều nó đi, ta xem ông chiều được cả đời không!"

Đó như là một lời tiên đoán.

Ta ngẩn ngơ nhìn xuống mũi chân, bỗng nhiên thấy lòng đau xót.

Khi tú bà đánh ta, ép ta tiếp khách, ta không khóc, khi Lưu Cảnh Xuân cho người đánh ta, ta cũng không khóc.

Nhưng lúc này, hốc mắt ta bỗng thấy cay xè.

Nếu như phụ mẫu vẫn còn, thấy ta như thế này, hẳn sẽ đau lòng lắm.

Ngày xưa chỉ cần ta rụng một sợi tóc thôi cũng đủ khiến họ lo lắng.

Bây giờ ta bị người ta tát đến mặt mũi bầm dập, nhưng chẳng còn ai đau lòng vì ta, cũng chẳng còn ai che chở cho ta nữa.

Bùi Thù quả thực rất giỏi khiến người khác phải đau lòng.

Ta im lặng không nói, sắc mặt của hắn dần trở nên khó coi hơn.

Trong mắt hắn, việc chủ động đến gặp ta đã là một sự nhượng bộ, mà trước nay ta trước mặt hắn luôn dịu dàng nhu mì, mọi điều thuận theo.

Chưa từng có lúc nào như hôm nay lại không biết điều như vậy.

"Liên Kiều, đừng không biết điều, phải biết chừng mực."

Ta cúi đầu nhìn vào mũi giày của mình.

"Được, được thôi." Bùi Thù cười lạnh một tiếng, ném mạnh lọ thuốc xuống đất.

Rồi hắn đột ngột đứng dậy, phủi tay áo, bỏ đi.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

...

Thu Thụy bước đến phía sau ta, khẽ vỗ lên vai.

"Cô nương" nàng thở dài: "Sao cô nương lại chọc giận Bùi công tử rồi? Bây giờ ngài ấy chính là hi vọng duy nhất của cô nương.

"Cô nương đã cảm mến ngài ấy bao năm nay, gần đây ngài ấy mới chịu mở miệng nói sẽ chuộc thân cho cô nương mà."

Ta chạm vào gương mặt sưng đau nhức nhối, nhìn về phía chiếc hộp bên giường.

Bùi Thù đã nổi giận, ta biết chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!