15
Sau khi Ngụy Huyền Thừa đi rồi, ta chuẩn bị nghỉ ngơi thì cửa sổ lại bị đẩy ra.
Ta bất lực quay lại: "Ngài lại đến làm gì? Ta đã nói rồi, đại hôn sắp tới, ngài chờ..."
Ta bỗng ngừng lại.
Bùi Thù đầy hơi rượu từ cửa sổ trèo vào, ánh mắt mệt mỏi, đỏ ngầu, như đã rất lâu không có một giấc ngủ tròn giấc.
Hắn mở miệng, giọng có chút khàn khàn: "Nàng sắp thành thân rồi."
Ta lùi lại một bước, cảnh giác: "Ngài đến đây làm gì?"
Bùi Thù từ trong n.g.ự. c lấy ra tờ hôn thư mà ta cứ nghĩ hắn đã xé bỏ từ lâu, tiến thêm một bước: "Nàng sắp thành thân rồi? Vậy còn ta thì sao? Ta rốt cuộc là gì của nàng?"
Ta không nhịn được bật cười:
"Kẻ nói rằng ta thân phận thấp hèn, không xứng với ngài, không thể cưới ta là ngài đấy chứ. Sao nào, giờ ngài lại muốn tìm về thứ đã vứt bỏ?
"Bùi Thù, khi xưa ngài bảo ta chớ có hối hận, giờ đây ta không hối hận, chẳng lẽ ngài lại hối hận?"
Bùi Thù nhìn chằm chằm ta, cứ như hắn sẽ chẳng nói thêm gì, nhưng hắn lại mở lời:
"Đúng, ta hối hận rồi.
"An Tuế, từ nhỏ hai ta đã định hôn ước, vốn dĩ nàng phải là thê tử của ta, sao có thể gả cho người khác?"
"Thánh thượng tự mình ban hôn, ngài có thể hỏi người ấy, chẳng lẽ ngài muốn ta kháng chỉ?"
"Được rồi" ta bực bội xua tay: "Ta cần nghỉ ngơi, ngài mau đi đi."
Bùi Thù bất ngờ giữ lấy tay ta:
"An Tuế, chúng ta đi thôi, đến nơi không ai biết chúng ta!
"Thánh chỉ cũng chẳng có gì quan trọng, ta đưa nàng đi..."
Hơi rượu dường như khiến sức hắn mạnh hơn thường ngày, đau đến nỗi ta phải hít một hơi:
"Đi? Đi đâu, chẳng lẽ ngài không cần tiền đồ của ngài nữa?"
"Không cần nữa..." hắn vội vã: "Không cần nữa, chức quan này ta bỏ cũng được, chúng ta về Giang Nam, nơi nàng thích, hai ta sống cuộc đời bình dị, rồi sinh một đôi con cái…"
Ta chẳng ngờ Bùi Thù sẽ nói ra những lời như vậy.
Chức quan từng là thứ hắn coi trọng hơn tất cả, mà giờ đây hắn lại muốn đưa ta trốn đi, không cần gì nữa!
Không đợi hắn nói hết, ta giáng một cái tát lên mặt hắn:
"Ngài… ngươi điên rồi sao?"
"Bùi Thù, khi ta sa sút, ngươi giẫm đạp ta, giờ khi ta đã tốt lên, ngươi lại muốn kéo ta đi, chẳng lẽ ngươi không chịu nhìn ta sống những ngày hạnh phúc?
"Khi ngươi cận kề cái c.h.ế. t là ta tự bán thân để cứu ngươi, lúc ngươi thi đỗ cũng là ta bán nghệ kiếm tiền chu cấp ngươi, ta không thiếu nợ ngươi gì cả!
"Ta sẽ không đi cùng ngươi." Ta lạnh lùng nói: "Ta đã nói rồi, đường ai nấy đi, từ ngày ngươi nói sẽ không cưới ta, giữa chúng ta đã không còn gì nữa."
Bùi Thù ngây người sờ lên má, một lúc lâu sau, một giọt lệ long lanh trượt qua khóe mắt hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!