14
Lần tiếp theo nghe tin về Lưu Cảnh Xuân, thì ra nàng đã nhiễm bệnh dịch.
Nghe nói nàng đã bị một người lưu dân va phải khi đang ở trang viên ngoại ô, nàng liền nổi trận lôi đình, dùng roi quất người đó đến chết.
Nàng không hay biết người lưu dân ấy đã sớm mắc phải bệnh dịch, trở về nhà không lâu sau nàng ngã bệnh.
Nực cười là người nhà họ Lưu lại đến cầu ta chữa bệnh cho nàng.
Khi gặp lại Lưu Cảnh Xuân, ta suýt không nhận ra.
Trước đây nàng không phải là người có dung nhan sắc sảo, nhưng cũng xem như thanh tú dễ nhìn.
Còn hiện tại, nàng chỉ còn da bọc xương, quầng mắt thâm sì, sắc mặt vàng vọt, mái tóc đen đã trở thành một búi rơm khô, nào còn phong thái của tiểu thư danh giá.
Thấy ta, nàng cố gắng gượng ngồi dậy, miệng vẫn không ngừng buông lời nhục mạ.
"Là ngươi! Tại sao ngươi không c.h.ế. t ở Hà Dương? Bùi lang hoãn hôn lễ, chẳng phải vì yêu tinh như ngươi quyến rũ chàng sao?! Đồ tiện nhân, ngươi làm sao xứng làm Huyện chủ? Ta nhất định bảo cha ta tâu lên Hoàng thượng, ngươi chỉ là một kỹ nữ, mãi mãi chỉ là kẻ hạ tiện bẩn thỉu!"
Ta khoát tay bảo thị nữ lui ra, từ từ bước tới, lấy một chiếc gương đồng soi vào mặt nàng.
"Ta mà là Bùi Thù, e cũng không muốn ở cùng ngươi. Hãy nhìn ngươi bây giờ ra sao!"
Lưu Cảnh Xuân kinh hãi, đập vỡ gương, rồi điên cuồng cào cấu lên mặt mình.
"Khuôn mặt của ta, khuôn mặt của ta…"
Dù nàng chẳng còn sức đứng dậy, nhưng vẫn cố giãy giụa định đánh ta, căm phẫn nhìn ta như nhìn kẻ thù g.i.ế. c cha:
"Ngươi vốn chỉ là một kỹ nữ, vậy mà Bùi lang lại dành tâm trí cho ngươi, ngày ngày đến tìm ngươi, thậm chí không ngại từ hôn với ta vì ngươi!
"Cha ta là Thượng thư Bộ Hộ, ta với chàng tình sâu nghĩa nặng, cha ta bao năm nay cũng giúp chàng không ít, vì sao chàng lại đối xử với ta như vậy?!"
Nàng vừa cười vừa khóc, như một con quỷ dữ, vươn những ngón tay dài móng nhọn định đánh ta, ta xoay tay nắm lấy cổ tay nàng, giáng một bạt tai lên mặt nàng!
"Ngươi dám đánh ta?!" Nàng không thể tin nổi, ta lại giáng thêm cho nàng một cái tát nữa.
Nàng ngã xuống giường, thở hổn hển, ánh mắt đầy oán độc nhìn ta, nhưng không còn sức đứng lên.
Nhìn sắc mặt nàng, ta cũng đoán được phần nào bệnh tình của nàng.
Dịch bệnh từ phương Nam đã biến đổi ít nhiều khi lan đến phương Bắc, vì thế bài thuốc trước đây không còn tác dụng, nhưng chữa cũng không khó, chỉ cần thêm hai vị dược liệu nữa là được.
Nhưng sao ta phải cứu nàng?
Ta lấy khăn tay lau nhẹ tay, bước ra ngoài.
"Bệnh tình của tiểu thư nhà ngài, ta không chữa được, xin tìm cao minh khác."
Thượng thư Bộ Hộ và phu nhân nhà họ Lưu ủ rũ, phu nhân ho sù sụ, ta chẳng màng đến họ, quay người rời đi.
Với họ, ta chẳng có gì đáng thương cảm.
Lưu Cảnh Xuân lớn đến giờ không biết đã hại bao nhiêu mạng người, phụ mẫu nàng dạy con không nghiêm, đây cũng là báo ứng.
…
Ba ngày sau, Lưu phủ treo vải trắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!