18
……
Vì cảm giác mắt mình bị bịt kín.
Vải đen, chẳng nhìn thấy gì cả, mọi giác quan như được giải phóng vô hạn.
Anh vén tóc mái lên, xoa xoa đầu tôi.
Đầu ngón tay hơi chai sạn, là anh rồi.
Anh. Tôi lên tiếng gọi.
Anh không đáp, đưa tay cởi cúc áo tôi.
Con đường phía trước.
Tôi rùng mình khép chặt lại.
Anh xoa xoa dái tai tôi.
"Ngoan, đo nhiệt độ nào."
……
"Anh, sao lại bịt mắt em?"
Vì em đáng.
Tôi cố gắng cảm nhận hơi thở của anh phả bên tai, so với bình thường còn rõ ràng hơn vạn lần, tim tôi đập thình thịch.
Trừng phạt lớn sao?
……
"Để dạy dỗ em, em gái ngoan."
Cổ tay tôi bị anh kiên nhẫn trói lại, tôi dò theo âm thanh của anh.
Nhưng anh không lên tiếng, tôi chỉ cảm nhận được tiếng sột soạt của ga giường và quần áo, cùng với bàn tay anh nắm lấy cổ tay tôi, quấn dải lụa lên đó.
Không đau, cũng không khó chịu,
Nhưng lại rất chua xót, giống như anh đang phát sốt vậy.
Anh, em sai rồi.
Tôi chỉ có thể cầu xin anh tha thứ.
Anh khẽ ừ một tiếng, tôi không rõ thái độ của anh, trước mắt chỉ một mảng tối đen.
Anh rút nhiệt kế từ nách tôi ra, dường như đang xem con số trên đó.
Sai ở đâu?
Tôi nghe thấy anh hỏi.
"Em không nên lừa anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!