15
Ánh bình minh như một lằn ranh rõ ràng giữa tôi và anh.
Tôi đứng sững sờ ở đó, cảm thấy cổ họng khô khốc.
Anh…
Anh nghiêng đầu.
Đôi mắt đẹp của anh phản chiếu hình ảnh tôi, không chút cảm xúc.
"Định cầu xin cho cậu ta sao?"
Anh đá vào người đàn ông bị trói trên ghế trước mặt.
Du Trạch rõ ràng đã bị dọa c.h.ế. t khiếp, nhìn tôi cầu cứu trong tuyệt vọng.
… Hèn nhát đến mức đó.
"Anh, nói trước nhé, em không định đứng về phía anh ta."
"Nhưng mà chuyện phạm pháp thì chúng ta không làm…"
"Vậy nên em đang cầu xin cho cậu ta?"
Anh cắt ngang lời tôi. Người anh trai này thật xa lạ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ anh sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt đó.
Thờ ơ, lạnh lùng, im lặng.
Nhưng tôi nên nói gì đây?
Tôi giải thích, anh cũng không tin. Mọi sự quan tâm sau đó chỉ càng làm mọi việc thêm tồi tệ.
Cuối cùng, sợi dây liên kết giữa chúng tôi cũng đứt đoạn.
Tôi cứ nghĩ anh sẽ nổi giận với tôi.
Sẽ mắng tôi.
Sẽ trói tôi lại mang về nhà tính sổ.
Nhưng anh không làm vậy. Sự bình tĩnh của anh khiến tôi hoảng sợ, giống như đang dần chìm vào một đầm lầy không lối thoát.
Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy anh thở dài.
"Tiểu U, em biết không, anh yêu em."
"Anh sợ rất nhiều thứ, mỗi thứ đều liên quan đến em. Anh sợ em bị thương, sợ em gặp chuyện không may, sợ em rời đi."
"Mấy ngày nay anh cứ nghĩ, rốt cuộc em hận anh đến mức nào."
"Khiến em ghét anh đến mức, không tiếc hy sinh bản thân mình."
"Sau đó anh mới biết, dù anh có níu kéo em thế nào, em vẫn sẽ rời đi."
"Vậy nên, Tiểu U, anh sẽ không ngăn cản em nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!