12
Trong taxi, tôi dựa vào vai anh.
Tôi thật sự thấy lạnh, nên ôm chặt áo anh.
Tôi nắm tay anh, nghịch ngợm những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Còn khó chịu không?
Sắp khỏi rồi.
Anh lo tôi bị sốt đến hỏng đầu óc.
Tôi rất muốn nói với anh rằng tôi không sao.
Thực ra, tôi cố tình làm vậy.
Nhưng tôi không dám nhìn vẻ mặt của anh khi biết sự thật.
Anh vội vàng bế tôi đến phòng cấp cứu.
Anh đặt tôi xuống ghế ở khu vực truyền dịch.
Anh chỉnh lại cổ áo cho tôi, ngồi xổm xuống trước mặt, gọi tôi là bé ngoan.
"Anh đi đóng tiền, lát nữa sẽ quay lại."
"Ngoan nào, truyền xong nước là khỏi ngay thôi."
Tôi vùi nửa mặt vào áo anh, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn anh, rồi gật đầu.
Anh xoa đầu tôi.
Kéo cổ áo tôi lên, hôn nhẹ lên khóe miệng tôi.
Tôi nhìn theo bóng anh vội vã rời đi.
Anh rất muốn nhanh chóng quay lại bên tôi.
Nhưng mà…
Tôi ném áo khoác của anh xuống ghế.
Quay người.
Lẩn vào màn đêm mịt mùng bên ngoài bệnh viện.
13
Tôi rất muốn được ở bên anh cả đời.
Có lẽ một ngày nào đó, anh sẽ hiểu tôi thật lòng yêu anh. Đáng tiếc, thời gian dành cho tôi không còn nhiều nữa.
Tôi không thể để Du Trạch và Đoàn Nguyệt tiếp tục nhẫn nại thêm được nữa.
Tôi vất vả lắm mới có được một phần bằng chứng phạm tội của bọn họ.
Bây giờ là bốn giờ sáng, bình minh vừa ló dạng. Tôi gọi điện cho Du Trạch, nhưng anh ta không nghe máy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!