Chương 3: (Vô Đề)

6

Vì muốn nấu ăn ngon mà tôi đã khổ luyện tay nghề.

Kiếp trước suốt thời học sinh tôi cứ tìm cách lấy lòng Du Trạch, ngày nào cũng đổi món làm cơm hộp cho anh ta.

Nhưng anh trai tôi lại luôn khịt mũi coi thường.

Mãi nhiều năm sau tôi mới biết, anh trai tôi hóa ra lại biến thái đến mức giấu kín nửa cái bánh mì tôi từng ăn, giữ gìn nó rất lâu.

Cháo tôm khô sò điệp nấu vừa tới.

Tôi thổi nguội rồi múc một thìa đưa đến bên môi mỏng của anh trai.

Anh nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt chất chứa sự nghi ngờ như thể tôi đang cho anh uống thuốc độc.

Ăn không?, tôi thản nhiên hỏi.

Anh ngậm lấy thìa, cụp mắt xuống, trông có vẻ ngoan ngoãn.

"Anh, anh có nghĩ tất cả đều tại em không?"

Khi anh đang húp cháo, tôi nhẹ nhàng lên tiếng.

"Vì muốn cả đời anh, đến cả công việc cũng không ổn định, chúng ta có thể bán căn nhà này đi, rồi chuyển ra biển sống."

"Em muốn mở một tiệm hoa."

Trước đây, những dự định của tôi, hình như chưa từng nói với anh.

Câu nói nhiều nhất tôi từng nói với anh, chính là bảo anh cút đi.

Rõ ràng anh đã nuôi nấng tôi, vậy mà anh lại vì tôi từ bỏ tất cả những điều anh quan tâm.

"Anh, anh có thích hoa không?"

Tôi tiến sát lại gần anh,

"Trên người anh luôn thoang thoảng mùi hoa hòe…"

Chưa dứt lời, anh đã đưa tay lên, bóp chặt cằm tôi.

Những ngón tay thô ráp của anh lướt qua khóe môi tôi.

Ánh mắt anh nhìn tôi, sáng rực, rõ ràng khắc sâu hai chữ chiếm hữu.

Em muốn nói gì?

"Biển, tiệm hoa, có phải tiện cho em bỏ trốn không?"

"Đừng lừa anh nữa, ngoan nào, Lục U."

Anh gọi tên tôi, như đang mê sảng.

"Em biết rõ, đổi một môi trường mới, việc đầu tiên em làm…"

"…chính là bỏ rơi anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!