4.
Tôi nghiêm túc.
Vì tôi đã sống lại.
Du Trạch và bạn thân của tôi, hai kẻ khốn nạn đó, đừng hòng sống yên ổn.
Bọn chúng dựa vào cái gì mà dám vấy bẩn tay anh trai tôi sau khi tôi chết?
…
"Lục U, hôm qua không phải tôi đã bảo cô bỏ thuốc cho anh trai cô sao?"
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Du Trạch đứng bên cạnh cửa hàng tạp hóa, tay đút túi quần, cau mày nhìn tôi.
Kiếp trước, tôi mê muội Du Trạch như bị bỏ bùa.
Vì vậy, gã ta luôn hống hách với tôi.
"Tối nay nếu cô không làm cho anh trai cô ngủ say, thì đừng mong tôi đưa cô đi trốn."
Kiếp trước, tôi đã nghe lời gã, bỏ thuốc mê cho anh trai.
Nhưng không biết có phải do anh trai kháng thuốc tốt hay không, giữa chừng anh tỉnh lại, vùng vẫy muốn đuổi theo tôi.
Ngã từ cầu thang xuống, gãy một chân.
Bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ hôm đó, mắt anh trai đỏ hoe.
Anh nằm trên đất, nhưng vẫn muốn giữ tôi lại.
Anh hét lên với tôi:
"Đừng đi! Quay lại! Bọn chúng là kẻ xấu."
Giọng anh khàn đặc, khó nhọc nói với tôi:
Tin anh đi.
"Anh thà c.h.ế. t chứ không lừa gạt em gái của mình."
…
Anh thà c.h.ế. t chứ không lừa gạt em gái của mình.
Nhưng lúc đó, tôi chỉ nghĩ anh là một kẻ biến thái, muốn giam cầm tôi cả đời trong phòng.
… Du Trạch nghĩ rằng gã ta dùng đưa tôi bỏ trốn để uy h.i.ế. p tôi thì tôi sẽ phải lo lắng, nhưng tôi chẳng buồn nhướng mày, hỏi gã:
"Loại thuốc này, sẽ không g.i.ế. c c.h.ế. t anh trai tôi chứ?"
Còn Đoạn Nguyệt, bạn thân tốt của tôi, lại tình cờ cầm một que kem ngồi xuống bên cạnh tôi.
"U U, rất đơn giản, cậu canh liều lượng, chỉ cần cho anh ấy ngủ là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!