Anh tôi thì đi đâu?
Nhà anh tôi ở đâu?
Ánh hoàng hôn buông xuống khu chung cư cũ kỹ.
Nơi duy nhất anh có thể ở, chính là căn nhà mà tôi đã sống cùng anh mười mấy năm.
Tôi cầm chìa khóa.
Mở cửa.
Mùi rượu xộc thẳng vào mặt.
Anh tôi uống rượu?
Ấn tượng của tôi là anh chưa bao giờ uống nhiều.
Tôi đi chân trần, lặng lẽ bước qua đống dép lộn xộn. Thường thì mỗi tháng tôi sẽ về dọn dẹp nhà cửa.
Cũng không đến nỗi quá bẩn.
Chai lọ ngổn ngang trên bàn.
Một người đàn ông say khướt dựa vào bàn.
Tôi đi đến bên cạnh, nhìn thứ anh đang nắm chặt trong tay.
Là album ảnh của chúng tôi.
Món quà cuối cùng tôi tặng anh.
Tôi lay anh.
Dậy đi.
Anh say mèm, híp mắt nhìn tôi ngồi xuống trước mặt, rồi hỏi:
"Sao lại không làm việc lớn?"
Mắt anh lập tức đỏ hoe.
"Không có việc gì lớn."
"Không có việc gì lớn, vậy thì…"
Anh say đến mức gần như hoảng loạn, có chút mờ mịt, đôi mắt trống rỗng nhìn tôi.
"Vậy tại sao lại bỏ cô ấy?"
"Vì cô ấy không cần một người anh trai như tôi."
Tôi nghe thấy anh nói khẽ, giọng nói nghèn nghẹn.
"Cô ấy không cần tôi."
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!