……
Vì cảm giác bức bối ấy mà muốn nổ tung.
Vì lý do trước đây anh đối xử với tôi tốt quá.
Anh biết cười với tôi, biết dỗ dành tôi, biết dịu dàng nói những lời ngọt ngào với tôi.
Nhưng anh lại phát hiện ra.
Ngay cả ba chữ Anh nhớ em cũng chẳng nói với tôi.
Cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ.
Là anh.
Tôi cố gắng tìm lý do để biện hộ cho anh, hoặc là anh cuối cùng cũng nghĩ thông suốt mà nói vài lời hay ý đẹp với tôi.
Kết quả.
Anh mặc áo khoác đen, đeo balo, giống như sắp đi xa.
"Lục U, chào bác trai bác gái giúp anh."
"Không làm phiền em nữa, anh đi đây."
Anh thực sự đi rồi.
Đi rồi.
Đi…
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Em gái anh còn đứng trước mặt mà anh lại đi.
Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt,
tức c.h.ế. t mất.
Anh đi đâu?
Tôi hỏi anh.
Về nhà.
Anh cụp mắt xuống.
"Không được, anh, đây cũng là nhà anh mà."
Tôi kéo tay anh lại.
"Nếu đã coi ba mẹ em là ba mẹ anh, thì hãy gọi em là em gái."
Giọng anh ấy lạnh nhạt, như xuyên thẳng vào tim tôi.
"Không... Không được, Lục U."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!