Chương 12: (Vô Đề)

28

Tôi tên là Lục U.

Có kẻ buôn người nói, lúc bắt cóc tôi, cái bao bố bọc tôi có thêu hình hoa học trò.

Năm tôi được bán cho bố mẹ nuôi, tôi ba tuổi.

Mẹ nuôi nói:

"Con gái, đúng là đồ lỗ vốn mà!"

Tên buôn người nói:

"Các người cho ít tiền quá đấy."

"Con gái mà, lại còn là con nuôi, dĩ nhiên muốn dùng thế nào thì dùng."

"Trông nó xinh xắn thế này, bán thân thể chắc chắn dễ bán lắm."

Hơn nữa, này,

"Nó không khóc không quấy, nghe nói nha, chỗ bắt cóc nó là phố buôn bán sầm uất ngay cạnh nhà người thành phố đấy."

"Cùng dòng m.á. u văn hóa nữa."

Chúng rao bán tôi như rao bán sản phẩm vậy,

Nhưng bố mẹ nuôi vẫn mặc cả, cuối cùng, tên buôn nói:

"Thằng con trai các người bị lạc tên là Lục Minh đúng không?"

"Trùng hợp ghê, con bé này tên là U."

"U u lộc minh, thực dã chi bình (Hươu kêu u u, ăn cỏ đồng nội)."

[Giải thích: bài thơ Lộc Minh 1 của Khổng Tử]

"Con bé này sẽ dẫn con trai các người về đấy."

Bố nuôi nhổ một bãi nước bọt xuống đất, xoa xoa mũi.

"Cái thứ vớ vẩn gì thế."

"Con trai tao tên là Lục Minh là vì nó giống con gà trống nhà tao, suốt ngày gáy."

"Nó mà gọi được ngỗng xuống thì tao mới tin nó gọi được con trai tao về."

……

Nhưng cuối cùng, họ vẫn mua tôi.

Vì tôi rẻ.

Vì……

Tên đàn ông được gọi là bố nuôi đó nhìn tôi bằng ánh mắt dâm dục.

Gã sờ soạng cánh tay và chân tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!