Chương 11: (Vô Đề)

25

Trong mười lăm phút tôi đi cùng anh trên sân vận động đông đúc, tôi đã đếm được 27 cô gái liếc trộm anh.

Ba cô còn xin WeChat của anh, coi tôi như không khí.

Tôi bắt đầu thấy may là anh không thường xuyên ở trường, nếu không chắc chắn sẽ có một đống tình địch là tiểu thư nhà giàu xuất hiện.

Không ít sinh viên tốt nghiệp chụp ảnh trên sân vận động.

Tôi kéo tay áo anh.

"Anh, chúng ta chụp chung một tấm đi."

Tôi rất ít chụp ảnh cùng Lục Minh.

Bởi vì trước đây, tôi luôn cảm thấy người anh trai thích kiểm soát này chẳng có gì đáng để chụp cả.

Nhưng đây là lần đầu tiên, tôi muốn lưu lại một chút gì đó với anh.

Anh cụp mắt nhìn tôi.

Ánh mắt anh quá nồng nhiệt, tôi hơi mừng vì sân vận động lúc này đã vãn người.

Tôi kéo một cô bé đi ngang qua, nhờ cô ấy chụp cho hai người vài tấm.

Khi trả điện thoại lại cho tôi, cô bé mỉm cười.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm

Người vì ta khóc mù đôi mắt

"Hai người rất đẹp đôi."

Cảm ơn.

Tôi không phủ nhận.

"Em cũng thấy em với bạn trai em rất đẹp đôi."

Khi tôi nói anh là bạn trai, ánh mắt anh như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

"Lần đầu tiên em nói thế."

Cái gì?

Gió hè cuốn lên những âm thanh huyên náo.

Thổi tung cà vạt của anh, anh chưa từng thuộc về thanh xuân hay tuổi trẻ của tôi.

Nhưng lại khiến trái tim tôi rung động hơn bất kỳ ai tôi từng gặp.

Trong con hẻm nhỏ cách sân vận động náo nhiệt trăm mét.

Gió hè lùa qua.

Anh ép tôi vào tường rồi hôn.

"Lần đầu tiên em nói anh là bạn trai của em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!