Chương 10: (Vô Đề)

22

Tháng năm, tiếng ve sầu râm ran báo hiệu một mùa hè oi ả.

Tôi ngồi trước cửa đồn cảnh sát, người qua kẻ lại tấp nập.

Cho đến khi tôi nhìn thấy người đàn ông trung niên tóc muối tiêu đó.

Cảnh sát Uông.

Dù đã nhiều tuổi, nhưng ông ấy vẫn rất nhanh nhẹn, đút ví vào túi, vươn vai.

Nhìn thấy tôi.

Ồ, Tiểu U đấy à.

"Dạo này cháu đến tìm ông già này hơi nhiều đấy nhé."

Tôi đưa cốc trà sữa trong tay cho ông ấy.

Miệng thì nói không quen uống đồ của giới trẻ, nhưng vẫn hút một hơi dài.

"Sao thế, nghe nói cháu tốt nghiệp đại học rồi mà, anh cháu đâu?"

Tôi lờ đi câu hỏi của ông ấy, nói:

"Căn nhà ở quê chúng cháu sắp bị phá dỡ rồi."

Ông ấy nhướn mày.

"Ồ? Cái căn nhà tự xây đó à?"

"Chuyện tốt mà, khu vực đó đang phát triển, chắc được ít tiền đền bù đấy."

……

Tôi im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn ông ấy.

"Hồi nhỏ, bố mẹ cháu thường xuyên đánh cháu."

Ánh hoàng hôn phản chiếu trong mắt tôi.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt vị cảnh sát dần trở nên nghiêm túc.

"Lúc đó còn nhỏ không hiểu chuyện, bị đánh rất đau."

"Có lẽ đã thật sự làm ra chuyện gì điên rồ."

……

Nụ cười trên mặt cảnh sát Uông hoàn toàn biến mất.

Cảnh sát luôn nhạy bén như vậy, có lẽ trong đầu ông ấy đã suy đoán ra vô số khả năng.

Tôi xoay người.

Rời khỏi ông ấy.

23

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!