"Lục U, lát nữa em sẽ bỏ thứ này vào cốc nước của anh trai."
"Anh ta chắc chắn sẽ đề phòng."
"Loại thuốc này có thể hạ gục cả một con voi, đợi anh ấy ngủ rồi, đêm nay anh sẽ đưa em đi trốn, được không?"
Gã đàn ông đối diện nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi.
Nhưng tâm trí tôi không đặt trên người gã.
Ánh mắt tôi dừng lại phía sau gã.
Bóng cây hòe đung đưa.
Anh trai tôi, mặc áo sơ mi trắng,
Đứng ở cửa nhà,
Tay cầm một con d.a. o phay,
Ánh mắt âm u,
Đang nhìn chúng tôi.
2.
Khi tôi ý thức được mình đã trọng sinh,
Anh trai đã lôi tôi vào phòng.
Tay trái cầm d.a. o phay, tay phải mò mẫm bên cạnh cửa.
Hình như không tìm thấy dây thừng, anh liền giật lấy cà vạt của mình, trói c.h.ặ. t t.a. y tôi.
"Không được gặp Du Trạch."
Du Trạch… chính là vị hôn phu của tôi, gã đàn ông vừa bảo tôi bỏ thuốc mê cho anh trai.
Tôi mặc kệ anh trai cúi đầu thắt chặt nút thắt trên cổ tay tôi, thật ra, anh rất nhẹ nhàng, sợ tôi đau, thậm chí còn lót thêm một lớp bông.
Anh…
Tôi nắm lấy ngón tay anh.
Anh khựng lại. Kiếp trước, tôi luôn cảm thấy ghê tởm khi chạm vào anh, tôi vùng vẫy, khiến anh do dự vài giây.
Sau đó, anh trở tay bịt miệng tôi.
Im miệng.
"Nếu em còn dám cầu xin cho Du Trạch, anh sẽ g.i.ế. c gã."
…
Kiếp trước chính là như vậy, tôi và anh trai dần dần trở nên xa cách.
Tôi yêu Du Trạch đến c.h.ế. t đi sống lại, không biết rằng khi gã ta tiếp cận tôi, gã ta đã dan díu với bạn thân của tôi, hai người bọn họ âm mưu g.i.ế. c tôi để chiếm đoạt bảo hiểm.
Tôi thật sự nghĩ rằng Du Trạch là chân mệnh thiên tử của mình, hết lòng hết dạ tin tưởng gã ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!