Sau đám dỗ ông Vương Khang, gia đình nhà họ Vương đã quay trở lại cuộc sống thường ngày. Chú Hùng ở nhà chăn nuôi và sát gạo, cô Cố Vũ Đình ra chợ bán hàng, Vương An Nguyên ra tiệm thuốc mở cửa đợi khách, Vương An Nhi ở nhà coi bốn đứa nhóc.
Riêng bà nội thì khác, từ hôm đó tần suất và thời gian bà đến căn nhà ở gần mộ ông ngày càng nhiều hơn, đều là sáng đi và tối có người đón về.
Nhà họ Vương hiện tại là căn nhà mới xây cách đây 40 năm. Những năm trước đó, gia đình ông Vương Khang sống ở căn nhà nhỏ ven sông, bên cạnh là cánh đồng, đối diện là tha ma.
Sau này khi đã có tiền, ông nội mua một mảnh đất khác xây nhà, chính là nhà họ Vương hiện tại, phần còn lại ông xây y quán để hành nghề y.
Lần nào đi bà cũng mang theo đầy đủ đồ ăn cho bữa sáng, nhưng mà khẩu phần cho hai người. Có hôm bà còn bắt An Nguyên chở đi mua quần áo, không phải cho bà mà là cho một chàng thanh niên nào đó. Cô có hỏi nhưng bà lại mắng cô lắm chuyện rồi chẳng trả lời.
Cũng sau trận cãi vã ngày hôm đó, tần suất Vương Đình đến nhà An Nguyên ngày một dày hơn, lần nào cũng mang bánh kẹo hay sữa đến biếu nhưng lại chẳng mấy lần gặp được bà. Tất cả những gì ông ta nhận được là ánh mắt coi thường của Vương An Nguyên và Vương An Nhi cộng với ánh mắt thương hại của Diệp Phong.
Cũng từ ngày hôm ấy, hai chị em Vương An Nguyên chẳng thèm chào ông ta nữa, nhưng bốn đứa nhóc thì khác. Chúng chỉ là trẻ con, có bánh kẹo thì đứa trẻ nào chẳng thích, chúng nó vẫn ríu rít chào hỏi ông ta. Vương Đình cho nó bánh kẹo nhưng một lúc sau số bánh kẹo ấy bị Vương An Nguyên lấy mất.
Cô không muốn cho bốn đứa nhóc nhà mình động vào đồ của bọn họ nhưng cũng chẳng muốn phí phạm nên đã mang trả lại hết cho Vương Ngọc Lan, sau đó cũng mua đồ ngon hơn bù lại cho mấy đứa nhóc.
Hơn nữa, bốn đứa lại được "anh rể
"Diệp Phong rất cưng, ngày nào cũng được anh mua bánh kẹo cho, được anh bế đi chơi. Lúc bị An Nguyên mắng cũng có anh bảo vệ. Vương An Nhi cũng đâu thiếu phần, cứ lâu lâu lại được anh mua cho bộ quần áo, chiếc mũ hay chỉ là một chiếc kẹp tóc. Bây giờ cứ gặp Diệp Phong là nó lại chào"anh rể", đi học về với bạn mà nhìn thấy cậu cũng khoe "anh rể của tao đấy". Lâu lâu còn khen Diệp Phong trước mặt Vương An Nguyên nữa kìa. An Nhiên và An Ý cũng học theo chị gọi Diệp Phong là "anh rể
", hai thằng nhóc biết nói rồi nên cũng học theo luôn. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ, 7 giờ sáng Vương Đình lại cầm theo gói bánh gạo và dây sữa sang thăm mẹ nhưng lúc này bà đã đi chơi rồi, mấy đứa nhóc cũng chưa ngủ dậy. Chỉ có Vương An Nguyên và Diệp Phong đang ngồi trước nhà cãi nhau chí chóe, Vương An Nhi thì nằm võng chơi điện thoại, chẳng ai để tâm đến ông ta. Vương Đình ngồi trong nhà một lúc lâu mà chẳng có ai tiếp nên mới đứng lên đi về. Lúc ra đến sân chắc buồn miệng quá mới thốt ra một câu:"Đúng là đứa sau khôn hơn đứa trước."
Khi nghe thấy câu nói này của Vương Đình, An Nguyên có hơi cau mày nhưng chỉ vài giây sau cô đã ngước lên nhìn ông ta rồi cười một cái. Cô biết rõ chủ đích của câu nói này là đang nhắm vào hai chị em cô.
"Đúng thật, đúng là sóng sau xô sóng trước. Cũng phải cảm ơn ông trời sinh ra tôi sống đàng hoàng không tham lam của cải của bố mẹ, học hành cũng tạm ổn. Vậy thì chắc năm đứa còn lại cũng sẽ giỏi giang lắm đây. Mà cũng hay, bố tôi lại là em út trong nhà, đúng là người sau thông minh hơn người trước mà."
Nói xong thì cô đứng lên, chắp hai tay ra sau lưng, hếch mặt lên trời đi sang y quán. Hôm nay lại còn dám khích đểu cô, nghĩ cô không dám đánh ông ta hả.
Vương Đình nghe vậy thì mặt đỏ tía tai, ông ta chỉ tay về phía An Nguyên, hét: "Con kia, ý của mày là gì?"
"Giống ý của bác đấy thôi."
Ông ta siết c.h.ặ. t t.a. y thành nắm đ.ấ. m rồi tiến về phía An Nguyên. Ông ta bóp cổ cô, gằn giọng: "Tao nhịn mày lâu lắm rồi, hôm nay tao phải cho mày một trận."
"Ô, thế thì tôi lại sợ quá cơ.
"Bị Vương Đình bóp cổ như thế nhưng thái độ của An Nguyên vẫn rất ngạo mạn, càng chọc Vương Đình tức điên hơn. Một tay Vương Đình bóp cổ Vương An Nguyên, một tay ông ta giơ lên thật cao. Đến khi tay của ông bác gần chạm vào mặt mình thì cô mới gạt tay ông ta ra rồi nắm thật chặt cổ tay Vương Đình. Cô ngước lên, nở một nụ cười ranh mãnh:"Hôm nay là bác ra tay trước đấy nhé."
Cô bóp mạnh cổ tay Vương Đình rồi vặn ngược ra sau, tay kia của hắn đang bóp cổ mình, cô cũng từ từ nắm chặt rồi bẻ gãy xương từng đốt ngón tay của ông ta. Từng tiếng "rắc rắc" phát ra nghe rất vui tai. Chân trái cô đạp thẳng vào bụng khiến ông ta văng ra một đoạn khá xa, may mà có cái cột chặn lại.
Nhưng cũng vì thế mà vùng sau đầu ông ta bây giờ chảy khá nhiều máu.
Vương Đình kêu lên đau đớn, hiện tại cả cơ thể ông ta không thể cử động được, đầu óc choáng váng, những thứ trước mắt mờ dần. Chẳng bao lâu sau, vì quá đau nên Vương Đình đã ngất đi.
Cô phủi tay, đứng nhìn Vương Đình rồi khẽ chẹp miệng. Là ông ta động thủ trước chứ cô có muốn đánh đâu. Diệp Phong chạy lên đứng cùng với An Nguyên, hỏi: "Có ác quá không?"
Cô lắc đầu: "Không, như vậy là quá nhẹ rồi."
Nói rồi cô niệm phép nối lại xương các ngón tay cho Vương Đình, cho ông ta trải nghiệm cảm giác đau là được rồi, chứ để gãy thật thì cũng không tốt lắm.
"Thời gian tiếp theo thế nào cũng có chuyện."
Diệp Phong gọi 120 đến để chở Vương Đình đi, để một lúc nữa chắc ông ta mất m.á. u mà c.h.ế. t mất. Lần này tuy bị thương nặng, nhưng dù gì cũng là ông ta tấn công Vương An Nguyên trước nên sau này ông ta có muốn kiện cũng không được.
Nhưng sau chuyện này, chắc chắn những người kia sẽ lại giở trò, cậu phải cảnh giác, không để người nhà Vương An Nguyên gặp bất cứ tổn hại nào.
*120: số điện thoại gọi cấp cứu của Trung Quốc (tương đương với 115 nước ta)
Chuyện Vương Đình bị đánh đã nhanh chóng được đem đi kể khắp nơi với rất nhiều "dị bản" khác nhau. Nhưng người bị chỉ trích đa số là Vương An Nguyên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!