Chương 8: Tranh Chấp Đất Đai

Ngày mười tám tháng năm âm lịch là ngày dỗ của ông nội An Nguyên, ông Vương Khang. Năm nào chú Hùng cũng làm đám dỗ khá lớn. Hàng xóm, họ hàng đã có mặt ở nhà họ Vương từ chiều hôm mười bảy để g.i.ế. c lợn cũng như phụ đám. Tối ngày mười bảy cũng là một trong các bữa chính của đám dỗ.

Đến sáng ngày hôm sau thì náo nhiệt hơn nhiều, có cả người già lẫn trẻ em. Các cô dì chú bác họ hàng đến từ sớm để nấu nướng, bày cỗ. Còn các ông bà hay các bác có tuổi hơn thì đến vào khoảng 9 giờ, họ ngồi trên nhà nói chuyện với bà nội Vương An Nguyên, bà Kim Hồng.

Còn trẻ con ở đây đa số là cháu chắt trong nhà, cả nội cả ngoại. Riêng nhà An Nguyên có sáu chị em, Vương An Nguyên là con cả, kế đó là Vương An Nhi kém cô ba tuổi. Tiếp theo là một cô em gái nữa kém An Nhi tám tuổi là Vương An Nhiên. Sau đó là Vương An Ý kém An Nhiên hai tuổi.

Người xưa có câu "tam nam bất phú, tứ nữ bất bần" câu này cũng khá đúng. Tuy không giàu sang nhưng nhà chú Hùng cũng không thuộc dạng nghèo khó, nhưng cũng chỉ là kiếm đến đâu tiêu đến đấy, không có dư dả vì hai cô chú luôn muốn dành cho con những thứ tốt nhất.

Sau Vương An Ý là hai đứa em trai sinh đôi của Vương An Nguyên, Vương An Đức và Vương An Minh, năm nay mới có 2 tuổi.

Vì nhà đông em, mà đa số là các em nhỏ nên An Nguyên tự phân cho mình chức trách trông trẻ, nói trông trẻ cho sang chứ thật ra cô chỉ trông xem có đứa nhóc nào bắt nạt em mình không. Đứa nào dám động đến em cô, cô hứa với danh dự là sẽ đ.ấ. m cho nó một cái thật mạnh.

Ánh mắt của Vương An Nguyên nhìn chằm chằm mấy đứa nhóc chẳng khác gì Diệp Phong hôm trước, thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống bọn trẻ.

Còn Vương An Nhi, con nhóc bị bố sai đi mua hết cái này đến cái kia, không biết nó đã phải vòng qua vòng lại chợ bao nhiêu lần. Bây giờ cứ nghe ai gọi "Nhi ơi

"là con bé lại rùng mình rồi thở dài đườn đượt. Về phần Diệp Phong, năm nào cậu cũng sang giúp đám rất nhiệt tình, năm nay cũng vậy. Mọi người đều khen cậu giỏi, còn nhỏ mà rất thạo việc. Bà nội nghe thấy vậy thì vô cùng hãnh diện, tự hào khoe"cháu rể tương lai của tôi đấy".

Vương Uyển Như nghe thế thì cũng đỏ mặt, nhưng mọi người đều nghĩ đối tượng của Diệp Phong là Vương An Nguyên.

Còn Uyển Như, anh mắt cô ta như tia laser nhắm thẳng vào Vương An Nguyên đang ngồi ngoài sân. Hôm nay nhất định cô phải làm cho nó bẽ mặt trước mọi người, lúc đó Diệp Phong cũng cảm thấy chán ghét nó, cậu ấy sẽ nhận ra cô ta mới là người phù hợp với mình mà đối xử tốt với cô hơn.

Vào bữa trưa, Vương An Nguyên đã ngồi sẵn một chỗ, chỗ bên cạnh có thế nào cũng là của Diệp Phong. Còn bên cạnh Diệp Phong chắc chắn là Vương Uyển Như.

Bà nội thấy vậy thì kéo An Nguyên ra chỗ khác cho hai người kia ngồi chung với nhau. Diệp Phong vừa đứng lên định đi theo cô thì bị bà nội cản lại.

Bà nhấn Diệp Phong ngồi xuống ghế, vỗ vai cậu.

"Con cứ ngồi ở đây đi, mặc xác con nhỏ đó."

Diệp Phong cũng chỉ đành nghe theo. Cả bữa cơm không biết Vương Uyển Như bắt chuyện với cậu bao nhiêu lần, hết hỏi cái này rồi lại hỏi cái kia. Theo phép lịch sự, cậu vẫn trả lời từng câu hỏi của Uyển Như nhưng lại chẳng nhìn cô ta lấy một cái.

Sự tập trung của cậu đổ dồn về phía An Nguyên đang ngồi ở mâm xa hơn.

Cô ấy ngậm miếng cơm đã năm phút mà chẳng nhai lấy một cái. Hai mắt nheo lại, ánh mắt cô chiếu thẳng về nơi bọn trẻ đang chơi đùa. Mất mười phút mới nuốt trôi được miếng cơm. Vương An Nguyên lúc sáng ăn vụng hơi nhiều nên bây giờ làm gì còn bụng để ăn tiếp.

Ăn hết một thìa cơm đã là quá đáng đối với cô lắm rồi.

Vừa đặt thìa xuống thì cô nhìn thấy thằng nhóc con của chị họ trợn mắt với em trai mình, tay của nó đang từ từ nâng lên. Biết thằng bé sắp đánh em mình, cô lao thẳng đến chịt áo rồi nhấc bổng nó lên.

"Mày vừa định làm gì em tao?

"Cô gằn giọng, trừng mắt nhìn thằng bé. Thằng nhóc bị nhấc bổng lên thì vô cùng sợ hãi, nó gào lên khóc rất to. Mẹ nó nghe thấy con trai mình khóc thì vội chạy ra ôm nó. Cô ta vừa xoa mặt con vừa trừng mắt nhìn Vương An Nguyên:"Trẻ con chơi với nhau thì có gì mà dì lại doạ cháu như thế?"

"Thế con chị đánh em của tôi thì như thế nào?"

"Dì có bằng chứng gì không mà dám vu oan cho cháu nó?"

An Nguyên chỉ tay lên chiếc camera được lắp ngay ở trên chỗ bọn họ đang đứng, nói: "Chị cần xem lại không? Có thể tôi nhìn nhầm nhưng camera thì không thể nhầm được."

Chị ta cứng họng, bây giờ để Vương An Nguyên mở camera thì muốn cãi cũng không được.

"Trẻ con thì nó biết cái gì. Dì từ từ nói với nó không được à?" Vì chẳng thể cãi được Vương An Nguyên nên chị ta mới dở giọng cùn.

"Trẻ con không biết gì thì chị phải dạy cho nó biết để nó bớt ngu đi. Trẻ con không biết chẳng lẽ một đứa to xác như chị cũng không biết cái gì à?"

"Dì... dì...

"Chị ta bị An Nguyên nói thế thì chẳng nói được gì thêm nên dắt theo con trai bỏ đi. Trong lòng chị ta vô cùng căm phẫn, vô cùng tức giận. An Nguyên le lưỡi,"xí" một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!