Chương 7: (Vô Đề)

Vào buổi sáng sớm, khi màn đêm đã mất dạng thì mặt trời đã dần nhô lên chiếu ánh sáng đỏ rực xuống lòng biển. Cùng với đó là tiếng sóng vỗ nhẹ nhẹ của buổi sáng tinh mơ, các thuyền đánh cá cũng đang dần trở về.

Các bạn đều đã dậy hết để có thể kịp ngắm cảnh mặt trời mọc trên biển. Bình minh trên biển đẹp lắm, không nhân cơ hội ngắm nhìn thì thật là phung phí.

Mọi người đều say sưa ngắm cảnh mặt trời mọc, bọn họ cùng ngắm bình minh, cùng nhảy múa hát ca. Thanh xuân giống như ánh nắng mặt trời mùa hè, sáng sủa và ấm áp. Tuổi trẻ được mấy lần như thế này? Cùng bạn bè ngắm bình minh, cùng hát hò, cùng tụ tập trò chuyện, cùng nhau nấu ăn, cùng chơi trò chơi.

Không biết đến bao giờ mới được trải nghiệm lại cảm giác này lần nữa.

Nhưng, không chuyện gì là không có ngoại lệ. Trong khi mọi người đang cùng hát hò nhảy múa thì vẫn còn hai con người vẫn đang ngủ say. Phải rồi, hôm qua bọn họ xuyên không về lúc nửa đêm, lại còn nhí nhố một lúc lâu, bây giờ không dậy nổi cũng chẳng khó hiểu lắm.

Các bạn gọi hai người họ dậy không được nên mặc kệ cho hai người đó ngủ tiếp, một lúc nữa gọi dậy ăn sáng là được.

Một tiếng sau, Vương An Nguyên bị tiếng chuông báo thức làm giật mình tỉnh dậy. Tốt nghiệp rồi mà quên mất chưa tắt báo thức. Lúc đi học ngày nào cũng phải dậy sớm để vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đồ đạc rồi ăn sáng đi học.

Giờ thì không cần phải dậy sớm như thế nữa, không phải đi học nên là chắc được thoải mái ngủ đến trưa trong trường hợp không có ai làm phiền.

Ngồi thẫn thờ mất một lúc thì cô mới lấy được trạng thái tỉnh táo. Cô kéo khóa cửa lều, ánh nắng mặt trời chiếu vào gương mặt vẫn còn đang ngái ngủ của cô. Cô nheo mắt lại rồi ngồi ở đó một lúc lâu mới chịu đi ra ngoài.

Cái tướng đi hai hàng, vừa đi vừa dụi mắt, đầu tóc thì bù xù, bộ dạng này mà để chú Hùng nhìn thấy thế nào cũng bị chửi cho một trận tơi bời.

"Nguyên dậy rồi à? Bạn đi đánh răng rửa mặt đi rồi ra đây ăn sáng với bọn tôi." Bạn lớp trưởng Lý Hạo nhìn thấy Vương An Nguyên vừa thức dậy liền nói.

Lý Hạo cho đến thời điểm hiện tại vẫn học cùng lớp với Vương An Nguyên và Diệp Phong, như ngày xưa cậu vẫn giữ chức lớp trưởng. Thành tích học tập của cậu ấy chưa bao giờ khiến người khác phải thất vọng, chức lớp trưởng về tay Lý Hạo cũng là điều đương nhiên.

Hơn nữa, cậu ấy càng lớn thì càng khôi ngô với đôi mắt phù quăng, sống mũi cao cùng với kiểu tóc 7/3. Không những học giỏi mà cậu ta cũng khá biết chăm chút vẻ ngoài. Làn da cậu ta rất sáng, lại chẳng có bao nhiêu khuyết điểm.

Cậu ta còn biết cách chọn kính phù hợp với gương mặt nên trông vừa đẹp trai vừa tri thức. Quan trọng hơn là cậu ấy vẫn rất hiền và điềm tĩnh chẳng khác gì thuở bé.

Diệp Phong và Lý Hạo là hai anh chàng hot boy của lớp 12A1, lâu lâu trong tiết học có mấy bạn nữ đi qua nhìn vào rồi cứ đứng lại chỉ trỏ và xì xèo to nhỏ mãi. Thế nào thì sau đó hai người này cũng được tặng quà, không bánh kẹo thì lại là hộp sữa hay chai nước, lâu lâu sẽ nhận được thư tình của các bạn.

Vương An Nguyên lại có số hưởng, Diệp Phong được nhận đồ ăn thì cô cũng chẳng thiếu phần, có khi còn nhận quà hộ cậu ta luôn. Nhưng riêng thư tình thì cô chẳng bao giờ động đến, cái này là tâm tư của con gái người ta, tốt nhất là cô không nên chạm vào.

Không những được hưởng ké của Diệp Phong mà cô còn được hưởng ké của cả Lý Hạo nữa. Vì cậu lớp trưởng ngồi trên cô nên cứ nhận được quà là cậu ấy sẽ chia cho cô một nửa. Để đáp lễ lại Lý Hạo, cô cũng thường xuyên kê cho cậu vài thang thuốc bổ vì cậu ta chỉ mải mê học hành mà chẳng quan tâm đến sức khoẻ.

Nhớ hồi ôn thi lên cao trung cậu ấy gầy tọp đi, nghe nói là vì áp lực nên bị sụt những 8kg. Lần này ôn thi đại học cậu ta được bác sĩ riêng Vương An Nguyên nhắc nhở hằng ngày nên không còn lặp lại tình trạng như hồi trước nữa.

Nghe bạn lớp trưởng nói thế thì cô gật đầu, đi được vài bước thì quay lại hỏi: "Phong dậy chưa?"

Cô bạn thân Cao Vân Kỳ của cô đứng lên rồi đẩy cô đi, vừa đẩy vừa nói: "Dậy rồi dậy rồi, mọi người dậy từ 5 giờ sáng cơ, có đôi chim ri hai người là bây giờ mới dậy đấy.

"Cũng may mà có người đưa An Nguyên đi, không lại để cô ấy dệnh dạng một hồi rồi lại lạc đường lạc lối, không biết đánh răng rửa mặt ở đâu thì nguy. Vân Kỳ đưa cô đến căn phòng ở khách sạn gần nơi mà bọn họ cắm trại. Bọn họ thuê hai phòng, một cho nam một cho nữ, phòng này chỉ để tắm rửa và vệ sinh cá nhân thôi."Nhanh lên rồi ra ăn sáng đấy."

Vân Kỳ dặn cô.

"Biết rồi biết rồi."

An Nguyên đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Mất có 10 phút là xong xuôi mọi việc.

Sau đó, cô ra chỗ bọn họ cắm trại. Các bạn đã làm xong bữa sáng rồi, bây giờ cô chỉ cần ngồi vào và ăn thôi.

Được cái nhóm bạn này cũng rất nhiệt tình trong việc đẩy thuyền và đu couple, họ để lại chỗ trống bên cạnh Diệp Phong cho cô. Cô thì chẳng nghĩ nhiều, chỗ nào cơn ltrống thì ngồi thôi, vả lại cô và Diệp Phong cũng là bạn thân nên ngồi với nhau cũng là chuyện bình thường.

Khi vừa mới đặt m.ô.n. g xuống thì Vân Kỳ bắt đầu tặc lưỡi, giọng điệu mang ý trêu chọc: "Người ta làm gì cũng có đôi có cặp, dậy muộn giống nhau, nhà ở gần nhau, đi học với nhau, điểm thi ngang nhau, giờ đến ăn cơm cũng phải ngồi cạnh nhau cơ mới chịu.

"Các bạn khác nghe thế thì cũng hùa theo trêu chọc hai người họ. An Nguyên lườm Vân Kỳ một cái, con nhỏ này rõ ràng đang trêu ngươi cô đây mà."Làm như có mỗi mình tao, mày cũng đang ngồi cạnh người yêu còn gì." Cô nói.

"Cũng đang, người yêu? Ý là hai đứa bọn mày cũng là người yêu hả?" Vân Kỳ che miệng cười "hô hô", cô bày ra vẻ mặt "tao hiểu mà

"liếc sang phía hai người họ. An Nguyên thấy mình bị trúng chiêu, cô đạp Vân Kỳ một cái rõ đau."Cái con nhỏ này, biết thừa bọn tao chơi với nhau từ nhỏ rồi còn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!