Chương 6: Tao Thích Mày

Bầu trời âm u, khung cảnh tịch mịch, khí lạnh bao trùm một phần lớn không gian. Trên sân, có một cô gái với hoa điền xanh lấp lánh ở trên trán ngẩng mặt lên quan sát bầu trời, đằng sau là hàng chục những làn khói đủ màu sắc lơ lửng giữa không khí.

Cô gái đó cầm chiếc quạt ngọc trong tay rồi ném nó thẳng lên trời. Quạt ngọc dừng lại ở một khoảng cách mặt đất mười mét, chỗ ấy xuất hiện một vết nứt như thể có một chiếc lồng kính đang bao bọc không gian ở đây. Vài giây sau, chiếc lồng kính ấy nứt dần rồi tan biến hoàn toàn trong không khí.

Bầu trời xám xịt, mịt mù lúc nãy biến mất, thay vào đó không gian đã trở lên thoáng đãng hơn. Ánh trăng sáng lan tỏa dần dần trong không gian, chiếu rọi cả vùng đất vốn tăm tối và đầy sương mù, giờ đây nó như được hồi sinh.

Tứ Lạc vung tay, miếng đất khô cằn bỗng nhiên đ.â. m chồi nảy lộc, những cây con bắt đầu nhú lên. 

Không hiểu sao nhưng nét mặt cô hiện thoáng qua vài phần sửng sốt, nhưng cũng có chút hạnh phúc. Cô lấy lại tinh thần, quay lại nói với các âm linh:

"Bây giờ tôi sẽ mở một cánh cổng không gian thông nơi này với âm giới. Mọi người có thể siêu thoát được rồi." 

Nói rồi cô liền nhắm mắt niệm chú, tức thì cách chỗ bọn họ đứng không xa xuất hiện một cánh cổng không gian có hình hài như một cơn lốc xoáy ngang, khi đi qua cánh cổng đó sẽ đến Địa phủ.

Các linh hồn đi qua nó sẽ nhìn thấy cánh cổng của Âm giới, chỉ cần hoàn thành mọi thủ tục là có thể chuyển kiếp sống khác. 

Các linh hồn định dập đầu cảm ơn Tứ Lạc nhưng cô không cho, cô chắp tay theo kiểu của Đạo gia, khẽ khom lưng: "Bảo trọng.

"Các linh hồn từ nhỏ đến lớn đều cúi đầu rồi lần lượt đi qua cánh cổng đó, chỉ chừa lại duy nhất thần thổ mẫu vẫn còn ở lại đây. Sau khi cánh cổng dị biến không gian đóng lại, cô quay sang nói với thổ mẫu thần:"Còn thần vị của cô..." Cô ậm ừ một lúc sau đó lấy ra một chiếc vòng tay bạc có hoạ tiết cỏ tứ diệp lam đưa cho cô ấy, nói. "Ba ngày nữa, đợi tôi ba ngày nữa tôi sẽ đến đây giúp cô.

"Thổ mẫu thần gật đầu, cúi người cảm ơn cô:"Đa tạ Tứ Lạc Thần."

Cô gật đầu rồi ngước mặt lên nhìn trời, lẩm bẩm: "Tứ Lạc Thần, vì danh dự của tôi, danh dự của cô và danh dự của chúng ta, ba ngày nữa hãy đến giúp cô ấy."

Sau đó, Diệp Linh đã gọi cảnh sát đến bắt người đàn bà kia đi đồng thời đưa ba đứa trẻ về nhà. Những đứa trẻ trước đó bị bắt cũng đã được thông báo đến người thân để người thân an táng đàng hoàng.

Cũng may là Cao Bích vẫn để lại tro cốt của bọn trẻ theo từng hộp riêng và có dán tên họ, ngày sinh ngày mất đầy đủ.

Sau chuyện này, Vương An Nguyên và Diệp Phong dần trở lên thân thiết hơn. Hai đứa nhóc ăn chung, ngủ chung, đi học chung, An Nguyên còn bắt Phong đi tập võ với mình.

Vương Uyển Như trong thời gian đầu không còn kiếm chuyện với em nữa, nhưng sau khi lên cấp hai, độ tuổi con gái bắt đầu dậy thì, cô bé có tình cảm với Diệp Phong. Nhưng cậu bé lại suốt ngày lẽo đẽo theo An Nguyên, hai đứa lúc nào cũng như hình với bóng khiến Uyển Như ghen tức.

Cô nhóc lại bắt đầu những chuỗi ngày chọc tức An Nguyên và chia rẽ tình bạn của hai đứa trẻ ấy, chỉ tiếc là kế hoạch của cô nhóc lần nào cũng thất bại.

Kỳ lạ là, sau khi tỉnh lại hai đứa nhóc vẫn nhớ ra cái chị gái kỳ lạ, người đã giúp đỡ mình nhưng có suy nghĩ nát óc vẫn không thể nhớ được khuôn mặt của cô ấy thế nào, chỉ nhớ rằng cô ấy bảo hai đứa có thể gọi mình là Tứ Lạc.

Mỗi khi cố gắng hồi tưởng lại, thứ duy nhất hai đứa có thể nhớ được là thứ ánh sáng màu xanh phát ra từ hoa điền trên trán của cô ấy, còn lại thì chẳng nhớ được điều gì.

Dần dà, Diệp Phong càng ngày càng dày mặt, sơ hở ra là kéo chị Diệp Linh sang nhà Vương An Nguyên ăn chực. Mà Vương An Nguyên thì cũng chẳng kém cạnh, lúc thì sang nhà Diệp Phong ăn nhờ, hôm lại lấy trộm hết đồ ăn trong tủ lạnh nhà cậu mang về nhà, rồi lâu lâu còn mượn áo của Diệp Phong mặc và tất nhiên là chẳng mấy khi nó trả lại cho cậu.

Hai đứa trẻ cứ đồng hành cùng nhau như thế suốt mười năm.

--------

- Mười năm sau -

Sau khi hoàn thành kì thi cao khảo, nhóm bạn gồm mười người của Diệp Phong và An Nguyên hẹn nhau ra biển đốt lửa trại, coi như là bữa tiệc tạm chia tay trước khi cả bọn đi học đại học.  

Đã đến nửa đêm, màn đêm đen được tô điểm bằng những ngôi sao lắp lánh. Vương An Nguyên trằn trọc mãi vẫn không thể nào ngủ được, cô ngồi bên cạnh cửa lều Diệp Phong, làn gió biển thổi qua làm tóc cô bay nhẹ. Nhưng chỉ vài giây sau, gió thổi lớn hơn làm mái tóc cô bay tán loạn, trông rất hài hước.

An Nguyên ôm đầu, cằn nhằn: "Cơn gió c.h.ế. t tiệt."

Cô mở khóa cửa lều của Diệp Phong, nhìn thấy cậu đang ngủ say, hàng mi dài khẽ rung, cô chỉ muốn đ.ấ. m cậu ta một cái cho bõ ghét. 

"Nhỏ kia."

Đột nhiên Diệp Phong bật dậy gọi cô khiến cô giật mình một phen. 

"Gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!