Vương An Nguyên chống tay ngang qua người Diệp Phong để bảo vệ cậu bé. Vì lúc nãy cậu bé đỡ cho em một đòn nên mới bị đau. Bây giờ em sẽ bảo vệ cậu ấy.
Nhưng Diệp Phong vẫn còn ý thức, cậu bé giục em mau chạy nhưng em không chịu mà cứ ở đó.
Khi rối gỗ chỉ còn cách hai đứa nhóc khoảng nửa mét, Diệp Phong khuyên An Nguyên chạy đi không được liền vòng tay lên ôm lấy đầu em. Cả hai đứa đều nhắm tịt mắt, sẵn sàng đối mặt với những chuyện sắp xảy ra.
Nhưng mãi một lúc sau cả hai đứa vẫn không cảm thấy đau, cũng chẳng có gì xảy ra.
An Nguyên mở mắt, ngoảnh đầu lại thì mới phát hiện ra một hình bóng quen thuộc, là Diệp Linh. Em phấn khích đứng phắt dậy, còn không quên quay lại đỡ Phong đứng lên.
"Sao chị lại ở đây?"
Em hớn hở.
"Lúc nãy các bạn nói hai đứa đang chơi thì chạy đi đâu mất. Chị không yên tâm, đồng hồ của cậu chủ có gắn định vị nên chị mới theo đó để tìm đến đây.
"Diệp Linh mặc một chiếc váy dài màu hồng phấn, tóc buộc kiểu đuôi ngựa. Tính cách của cô ấy khá ôn nhu và dịu dàng, vẻ ngoài cũng thế, cô ấy luôn mang cho đối phương cảm giác an toàn và ấm áp."Định vị á?"
An Nguyên bày ra vẻ mặt thích thú, em quay sang vỗ vỗ tay Phong. "Nhà giàu ha.
"Như vừa nhớ ra điều gì đó, em quay đi quay lại nhìn một vòng thì thấy con rối gỗ lúc nãy đã bất động. Em tiến đến gần, dùng ngón tay trỏ khẽ chạm vào nó mấy cái nhưng không thấy nó có phản ứng gì. Biết con rối gỗ đã bất động, em bẻ khớp ngón tay"rắc rắc" rồi đ.ấ. m đá hỗn loạn để trút giận. Vừa đánh nó em vừa nói: "Dám đánh Diệp Phong này, cho mày chừa này."
Đến khi đã thoả mãn rồi, em mới quay sang hỏi Diệp Linh:
"Sao chị đánh được rối gỗ thế, chị biết võ à?'' Diệp Linh lắc đầu, cô khom lưng xuống véo nhẹ má An Nguyên:"Chị biết một ít về Đạo phù.
"Em ngẩng đầu lên nhìn lại rối gỗ thì mới phát hiện trên đầu nó có dán một lá bùa. Em giơ ngón cái ra tán dương:"Lợi hại."
Diệp Linh ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Phong rồi nhờ An Nguyên đỡ cậu bé lên lưng mình. Cậu nhóc bây giờ vẫn còn đau, tuy không kêu ca nửa lời nhưng hai mày vẫn cứ nhíu chặt. Cậu bé cố lắm mới nở được một nụ cười, nhưng cũng rất gượng gạo.
Ba người họ ra sân trước chờ cô gái lúc nãy.
Một lúc sau, cả ba thấy bóng hình một người nhỏ con đang bế theo một đứa trẻ từ cầu thang tiến về phía họ, theo sau là mấy chục âm hồn đi theo sau.
• Nửa tiếng trước
Sau khi cả hai con rối gỗ đi mất, Tứ Lạc mới từ từ đi đến căn phòng đó. Cô thở dài một hơi, trên tay không biết từ lúc nào mà cầm theo một chiếc quạt ngọc khẽ phe phẩy, sau đó chẳng nói chẳng rằng mà đạp vào cánh cửa khiến bản lề trên dưới đều bung ra, chiếc cửa còn bay thêm một đoạn khoảng một mét nữa mới tiếp đất.
Cô đưa tay lên miệng, giả vờ như đang bất ngờ lắm: "Ôi trời ơi, cửa nẻo dạo này yếu thế nhờ!
"Trong căn phòng đó có một người phụ nữ, bà ta đang tụng niệm gì đó trong phòng, vừa nghe thấy tiếng động lớn liền quay ra nhìn. Lúc đó bà ta chỉ thấy một cô gái tóc ngắn đang nhe răng ra cười, thấy bà ta quay lại còn vẫy tay chào, thái độ vừa thân thiện vừa niềm nở. Cô bước vào, lượn lờ quanh căn phòng một hồi rồi tặc lưỡi cảm thán:"Xịn nhỉ?
"Vương Uyển Như đang nằm trên giường bệnh, chung quanh sắp đầy củi khô và dán bùa hàng chục lá bùa với đủ những kí tự kì lạ. Trên bàn cúng cạnh giường có sắp một con hình nhân rơm có dán tên và ngày sinh của người nào đó tên"Trần Phú Quý
"sinh ngày 15 tháng 6 năm 2010, giờ Dậu. Tứ Lạc đọc xong thì không khỏi lắc đầu, còn nghĩ thầm:"Thằng bé này, mệnh Thiên Lương à?"
"Mày là ai?
"Những hành động của cô khiến người phụ nữ kia rất chướng mắt. Bà ta đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn cô. Đến bây giờ cô mới có dịp nhìn kĩ người phụ nữ này. Trông gương mặt thì đoán bà ta cùng lắm chỉ hơn 40 nhưng mái tóc dài đã bạc trắng, làn da đã xuất hiện đầy vết chân chim. Lưng cũng đã gù, đôi tay nhăn nhúm nổi đầy gân xanh, chất giọng khàn đặc chẳng khác gì người già."Người qua đường thôi."
"Mày muốn gì?"
"Phá rối chứ làm gì nữa?" Cô nhún vai, bày ra vẻ mặt nhởn nhơ.
"Phá rối?" Bà ta nhướn mày, cười nhạt một tiếng sau đó chẳng nói chẳng rằng mà cầm lấy cây kiếm gỗ trên bàn đ.â. m thẳng vào người Tứ Lạc. Nhưng kiếm gỗ không đ.â. m được đến người cô mà dừng lại ở một đoạn cách cô khoảng 5 cm, ở trước người cô như có một lớp tường chắn vô hình đang chặn kiếm gỗ lại.
Tứ Lạc nhoẻn miệng cười một cái, lúc nào cũng bày ra vẻ mặt nhởn nhơ với nụ cười đểu cáng, trông rất đểu cáng. Nhưng nụ cười ấy lại khiến kiếm gỗ gãy làm bốn phần.
Người phụ nữ kia vô cùng hoảng hốt, bà ta ngẩng đầu lên định chất vấn thì thấy trên trán cô xuất hiện một hoa điền có dạng bốn nửa trái tim chụm vào nhau, có lấp lánh ánh sáng màu xanh da trời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!