"Hai đứa tí nữa không được hét lên đâu đấy."
Khi cô vừa nói hết câu, đột nhiên có những chùm sáng xanh đỏ đồng loạt hiện lên trong không gian. Ban đầu An Nguyên còn tưởng đó là những con đom đóm nhỏ, nhưng mà có đom đóm nào phát ra ánh sáng đỏ cơ chứ. Hơn nữa, nhìn nó giống những đôi mắt hơn là đom đóm nhiều.
Hai đứa nhóc vô thức nắm c.h.ặ. t t.a. y cô gái kia, nép mình sau người cô ấy. Cô quay sang nhìn hai đứa nhóc cười cười rồi lại quay sang chỗ mấy ánh sáng nhỏ kia chẹp miệng, nói với giọng điệu trách móc: "Này này, ma thì cũng phải xuất hiện đẹp đẽ một tí chứ. Ở đây trẻ con không, đừng dọa hai đứa sợ."
Chỉ vài giây sau, hàng hoạt những cái bóng trắng, xanh, đen, đỏ hiện lên. Những cái bóng này không có hình dạng rõ ràng, giống như những làn khói đủ màu sắc. Còn những chùm sáng lúc nãy chính là mắt của chúng.
Hai đứa nhóc đứng nấp sau lưng chị gái mới gặp, còn bám chặt lấy áo cô. Không cần hỏi cũng biết bọn họ là những hồn ma rồi, nhưng mà sao một chỗ lại có nhiều hồn ma thế kia, ma cỏ mà cũng sống theo bầy đàn hay sao. Lúc trước An Nguyên xem phim rõ ràng thấy ma có mặt mũi hẳn hoi, nếu làn da không trắng bệch, tóc không dài thòong lòong, bàn chân có chạm đất thì cũng chẳng khác con người bao nhiêu. Nhưng thực tế đúng là khác phim ảnh mà.
Cái bóng lớn nhất quỳ xuống dập đầu kính cẩm, những cái bóng còn lại đồng loạt làm theo y hệt.
"Tứ Lạc thần, sao người lại ở đây?" Một giọng nói nữ cất lên, nó phát ra từ cái bóng cao nhất. Thật ra giọng của các âm linh nghe cũng chẳng khác giọng người bình thường là bao nhưng nó có phần vang hơn và còn dội lại mấy lần.
"Tứ Lạc... thần?" Cô gái kia chớp chớp mắt rồi chỉ vào bản thân. "Cô vừa gọi tôi đấy à?"
"Vâng."
"Đi dạo, chỉ là đi dạo thôi." Cô ấy gãi đầu, cười gượng.
Cô quay sang nhìn hai đứa bé, khom lưng: "Đừng sợ, ở đây đều là ma nhi, chỉ có linh hồn vừa nói chuyện với chị là ma người lớn. Hai đứa không cần phải sợ." Cô ấy mím môi, hai mắt chớp chớp. "Nếu bọn họ đã gọi chị là Tứ Lạc rồi, thì hai đứa cũng cứ gọi chị như vậy đi."
Cả hai đứa nhóc chỉ biết gật đầu.
Cô kéo hai đứa nhóc ra đằng trước, hồ hởi: "Chào mọi người đi hai đứa."
Phong và Nguyên tuy không hiểu nhưng vẫn vẫy tay chào. Chợt nghe thấy giọng nói của một cậu bé, nó phát ra từ cái bóng màu trắng cách đó không xa: "Hai cậu cũng bị bắt đến đây à?"
An Nguyên lắc đầu, cảm giác sợ sệt lúc đầu không còn nữa thay vào đó là sự phấn khích trào dâng mãnh liệt: "Không phải, bọn tớ đến đây để cứu người."
Diệp Phong tiếp lời, chỉ vào An Nguyên: "Chị họ của bạn ấy bị bắt đến đây."
"Thì ra là vậy." Cô ma nữ kia nói.
Tứ Lạc ngồi xuống rồi kéo hai đứa nhóc ngồi theo, cô nói với các âm linh: "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi."
Các hồn ma gật đầu, có hành động ngồi xuống y như bọn cô, có điều bọn họ vẫn cứ lơ lửng trên mặt đất, hình dáng dặt dà dặt dẹo trông chẳng giống ai.
"Đầu đuôi chuyện này là như thế nào?" Cô hỏi.
Ma nữ đáp: "Tôi vốn là thần thổ mẫu ở đây."
"Hả?" Tứ Lạc mím môi, ngữ điệu như thể vừa nghe được chuyện gì bất ngờ lắm. "Vậy sao cô lại trở thành một âm hồn thế này?"
"Chuyện này phải bắt đầu nói từ hai năm trước, từ khi người phụ nữ kia chuyển đến đây. Bà ta có một đứa con trai, nhưng đứa trẻ ấy đã mất 13 năm trước tại trạm y tế này. Bà ta không chấp nhận sự thật, suốt ngày đến gào khóc bắt mọi người trả lại con. Nhưng sau một năm không ai thấy bà ta xuất hiện nữa, mọi người đều nghĩ rằng bà ta đã chấp nhận cái c.h.ế. t của con trai."
Thần thổ mẫu thở dài, tuôn ra một luồng khí lạnh làm hai đứa trẻ sởn gai ốc. "Chỉ một năm sau đó, liên tiếp những biến cố ập đến đây. Có rất nhiều đứa trẻ vừa sinh ra đã bị bệnh rồi c.h.ế. t yểu, trạm trưởng sau đó nợ nần triền miên, bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật của con trai bà ta lúc đó không hiểu vì sao mà lại treo cổ tự tử. Trạm xá này sau đó càng ngày càng vắng bóng người, cuối cùng lại bị bỏ hoang. Những căn nhà xung quanh cũng dần dần chuyển đi mà không rõ lý do."
Tứ Lạc suy nghĩ đôi giây rồi hỏi: "Theo như lời cô nói thì chuyện này có liên quan đến người đàn bà đó?"
Ma nữ gật đầu, nói tiếp: "Hai năm trước bà ta trở về đây, mang theo rất nhiều dụng cụ hành pháp. Bên cạnh đó còn có hai con rối gỗ và một đứa trẻ 8 tuổi."
"Hai con rối gỗ đó là hai chú lúc nãy, phải không thổ mẫu thần?" An Nguyên chen lời.
Thổ mẫu gật đầu, có chút xúc động vì lâu lắm rồi nàng mới được nghe ba chữ "thổ mẫu thần" này.
"Hai con rối gỗ đó có nhiệm vụ đi tìm những đứa trẻ con theo yêu cầu của bà ta. Bà ta sẽ dùng tà chú để tìm kiếm những kẻ có mệnh căn giống con gái mình, mỗi tháng sẽ hiến tế một đứa." Thổ mẫu nhìn một lượt qua các ma nhi. "Chúng đều là nạn nhân."
Tứ Lạc đưa tay xoa xoa đầu một ma nhi gần nhất, cảnh tượng này làm hai đứa nhóc rất kinh hãi vì chị gái trước mặt có thể chạm vào hồn ma. Cô hỏi: "Mấy đứa c.h.ế. t như thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!