Xe đã nổ máy, bánh xe bắt đầu di chuyển trên mặt đất đầy cát làm khói bụi bay lên thành một vòng xoáy rồi lan tỏa dần trong không khí.
Xe chạy rất lâu sau đó dừng lại ở một bệnh viện cũ nát thuộc vùng ngoại ô huyện Vu Sơn. Nghe thấy tiếng cửa mở, một lúc sau An Nguyên mới mở he hé cốp xe rồi nhìn xem có ai ở bên ngoài hay không. Đến khi chắc chắn ngoài kia không còn ai em mới kéo Diệp Phong chui ra khỏi cốp xe.
Em vốn định trên đường đi mở cốp xe rồi chõ đầu ra ngoài hét lớn kêu cứu, nhưng không ngờ bọn này đi đường vắng người, em không có cơ hội cầu cứu bất cứ một ai.
Hai đứa ra ngoài phủi quần áo, cốp xe gì mà vừa nóng vừa bụi, làm hai đứa muốn ho nhưng cứ phải nhịn, khó chịu muốn chết.
Chợt có cơn gió lạnh thổi qua làm hai đứa dựng hết tóc gáy. An Nguyên ngẩng đầu lên, em phát hiện ra khá nhiều điều bất thường.
Em ướm chừng thời gian hai đứa ở trên xe cùng lắm là một tiếng đồng hồ, nhưng không hiểu sao bầu trời lúc này lại có phần xám xịt, đất đai thì khô cằn, cây cỏ thì héo hết.
Hai đứa cùng quay đầu lại thì mới phát hiện đây là một bệnh viện bỏ hoang, nói đúng hơn là một trạm xá bị bỏ hoang, có vẻ đã bị bỏ lâu năm nên có phần cũ kĩ và mục nát.
Những bức tường bong tróc, loang lổ dấu vết của thời gian, chiếc chuông gió treo trước cửa đong đưa theo tiếng gió mang theo âm thanh rợn người, như tiếng thì thầm của những linh hồn bị lãng quên.
Trên những bức tường còn thoát ẩn thoát hiện những lá bùa mục nát, vết mực đã mờ đi, nhưng trên giấy có những vết màu đỏ không biết sơn hay là máu. Dưới đất, những cây thằn lằn¹ vươn ra từ những bức tường cũ kĩ trải dài gần như hết nửa cái sân.
Không hiểu sao nhưng An Nguyên có cảm giác rằng nếu không cẩn thận thì em và Diệp Phong sẽ bị những cây dại này cuốn vào chân và lôi đi.
[¹
- Cây thằn lằn (còn gọi là vẩy ốc): cây này mọc dại rất nhiều trên tường cũ, bám chặt, lá nhỏ. Không cần chăm sóc nhưng vẫn sống khỏe.]
Diệp Phong ôm chặt cánh tay An Nguyên, dù gì thì cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ con, tất nhiên cũng biết sợ. Nhưng chỉ có một mình Phong sợ, nhìn qua An Nguyên thì thấy em đang phấn khởi lắm, vẫn còn đang cười toe toét đây này.
Phong thấy thế thì mới hỏi: "Cậu không sợ à?"
"Không, sợ gì."
Diệp Phong là con trai, dù gì thì cậu bé cũng không thể để mất mặt với một đứa con gái được. Cậu bé đứng lên đằng trước An Nguyên, bỏ đi dáng vẻ sợ hãi ban nãy, hùng hổ nói: "Tớ sẽ bảo vệ cậu."
An Nguyên lườm cậu nhóc từ đằng sau, em gạt Diệp Phong ra rồi đi lên đằng trước, hắt hủi: "Ai cần cậu bảo vệ."
Hai đứa kéo nhau vào trong để tìm Vương Uyển Như, trạm xá này có 3 tầng, không quá nhiều phòng nên việc tìm kiếm có lẽ sẽ khá dễ dàng. Nhưng mà chắc chắn ở đây sẽ có người canh gác, ít nhất là hai người.
Hai đứa lại là trẻ con, dù An Nguyên có tập võ cũng đánh chẳng lại hai người lớn, hơn nữa họ còn khá to con.
Vừa vào trong, một luồng khí lạnh xông thẳng vào khí quản hai đứa. Trần nhà đầy màng nhện, bụi giăng kín mít, những chiếc giường bệnh han gỉ nằm la liệt, tấm ga trắng đã ngả sang màu cháo lòng. Đèn trần vỡ làm mảnh sành rải đầy trên đất, chỉ bất cẩn một chút là rách chân ngay.
Cuối hành lang, một cánh cửa sắt gỉ sét bị lệch bản lề cứ đong đưa qua lại phát ra tiếng rít như tiếng ai đó đang than khóc. Lâu lâu còn có tiếng gì đó nghe như tiếng bước chân của ai đó đang tiến gần.
Hai đứa trẻ nắm tay để truyền cho nhau dũng khí rồi mới cùng nhau đi tìm Uyển Như. Em đã suy tính kỹ rồi, xem ra ở đây không có nhiều người, phòng bệnh nào cũng tối om.
Không phải em không tin trên đời này không có ma quỷ, chỉ là ma sẽ không xuất hiện vào lúc có cường độ ánh sáng cao như thế, vả lại hai người kia còn biết lái ô tô. Không biết khung cảnh rùng rợn ở đây có phải bọn họ giả thần giả quỷ hay không, nhưng họ chắc chắn là con người.
Em nghĩ lại, ở đây âm u như vậy, phòng nào có đèn thì ấy chính là nơi của mấy người bọn họ, chỉ là không biết Vương Uyển Như có ở trong đó hay không.
Hai đứa núp ló đi hết cả hai tầng đầu tiên nhưng không có ai. Đến khi lên đến tầng ba, ở cửa phòng thứ tư từ cầu thang bộ trở ra có hai người đứng canh cửa. Hai người này chính là kẻ đã bắt Uyển Như đi. Nếu họ đứng ngoài đây, vậy ở trong đó chắc chắn có người.
An Nguyên suýt xoa, sao hai người vệ sĩ kia có thể đứng thẳng như rô bốt trong phim vậy nhỉ, bọn họ có phải rô bốt không, em thích rô bốt lắm đấy.
Từ khe hở của cánh cửa phòng, có những tia sáng màu đỏ chui ra. Hai đứa còn nghe thấy tiếng gõ chuông và tiếng của một người phụ nữ đang hát cái gì đó, nghe kì dị lắm.
Em khều tay Phong, nói: "Này, bây giờ cậu ra ngoài tìm xem có người lớn không rồi nhờ người ta gọi cảnh sát. Tôi ở đây canh mấy người bọn họ, nếu họ có chạy thì tôi sẽ để lại dấu hiệu để mọi người đi tìm."
"Cậu cẩn thận đấy nhá!"
Phong gật đầu rồi chạy đi mất, An Nguyên thì ở lại canh chừng mấy người kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!