Chương 1: Hàng Xóm Mới

Bầu trời tối đen kìn kịt, bốn cây gươm phép đang lơ lửng trên không trung, tỏa khói đen ngùn ngụt, bao phủ cả trận Vạn Tiên.

Chúng tách ra thành nhiều những cây gươm nhỏ khác nhau, những người có tên trong bảng Phong Thần đều bị chúng c.h.é. m hết.

Vương An Nguyên một thân một mình lao thẳng lên trên không trung, cô lập ra một bức tường phép cực lớn bao trùm cả một không gian. Bên cạnh cô còn có một cậu thanh niên nữa, cả hai cùng nhau duy trì bức tường phép ấy, tránh cho bốn thanh kiếm kia đồ sát người vô tội.

Những vị Đạo sĩ đang điều khiển bốn thanh gươm phép ở bên dưới nhìn thấy thế thì quát lớn: "Nguyên nhi, con làm gì thế, mau xuống đây."

"Trừ khi mọi người hạ Tru Tiên kiếm, nếu không có c.h.ế. t con cũng không xuống.

"Giữa trận cãi vã của họ, chợt có một tên áo đen không biết từ đâu xông tới cướp bốn thanh tiên kiếm từ trong tay các vị Đạo sĩ. Hắn dùng thuật phân thân điều khiển song kiếm đối phó với các vị chân nhân đang đứng bên dưới, hai thanh kiếm còn lại thì chăm chăm vào Vương An Nguyên và Diệp Phong mà đ.â. m tới."Ngươi là ai.

"An Nguyên cau mày, hai tay vẫn duy trì bức tường phép để cản trở hai thanh gươm báu, m.á. u ở khoé miệng cứ tuôn ra không ngừng. Tên áo đen đáp:"Là người muốn g.i.ế. c hai người các ngươi."

"Tại sao lại muốn g.i.ế. c bọn ta?"

"Tất cả là vì chủ nhân, vì an toàn của tam giới." Sức mạnh của hắn cứ tăng lên tăng lên dần dần, nhưng cô và Diệp Phong đã yếu đi, pháp lực cũng chẳng còn bao nhiêu.

Sài Hồ, Thương Lục hoá thành hai pháp bảo cùng Vương An Nguyên chiến đấu. Hãm tiên kiếm và Lục tiên kiếm cùng lúc đ.â. m tới như vũ bão, hai người họ chỉ biết chịu đựng, hoàn toàn ở thế bị động. 

Nhìn Sài Hồ, Thương Lục vì mình mà bị thương, Vương An Nguyên không đành lòng. Cô dùng tất cả sức lực còn lại của mình đẩy bọn họ ra xa rồi hét lớn: "Nếu ta c.h.ế. t thì hãy đi theo sư phụ ta tu luyện cho đàng hoàng."

Diệp Phong thấy thế thì chỉ cười một tiếng, nói với cô: "Mày không đuổi tao đi được đâu."

An Nguyên chỉ thở dài một tiếng rồi nói:

"Tao cũng chưa từng có ý định đẩy mày đi, không phải bao nhiêu năm nay hai chúng ta vẫn luôn đi chung sao? Tao tin rằng, chúng ta sẽ không chết."

"Ừ, chúng ta sẽ không chết."

Nói rồi cả hai cùng buông tay, bức tường phép biến mất. Mọi người khi ngẩng đầu lên chỉ thấy một luồng sáng lớn xuất hiện rồi từ từ tắt dần.

Vì luồng ánh sáng quá mạnh nên chẳng ai có thể nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra trên không trung. 

Nhưng chỉ ngay giây sau, có một người từ luồng sáng ấy rơi xuống đất, đồng thời m.á. u từ trên không b.ắ. n ra tung tóe. Người vừa rơi xuống kia chính là Diệp Phong, nhưng cậu ấy không bị thương mà chỉ bị trầy xước một chút. 

Luồng sáng kia cũng bắt đầu mờ dần rồi tắt hẳn.

Khi đó, họ chỉ nhìn thấy cảnh tượng Vương An Nguyên đang rơi xuống từ trên không trung, toàn thân đã nhuốm đỏ màu máu.

Bọn họ có thể dễ dàng nhìn thấy một vết rách như bị kiếm xuyên qua trên y phục của cô. 

Bên dưới, có một người mình mặc bộ giáp màu đen, tay cầm một cây thương ba đầu sắc nhọn, giữa trán có một con mắt toả ra thứ ánh sáng màu vàng.

Cả người hắn lặng ngắt như tờ, con ngươi lay động không ngừng, toàn thân như bị rút cạn kiệt sức lực. 

Cây thương ba đầu trong tay bị buông thõng khiến nó đập xuống đất, một chấn động lớn từ dưới cây thương ấy tỏa ra xung quanh khiến mặt đất rung chuyển. Nhưng chủ nhân của chúng như đã mất hết ý thức, hắn nhoài mình lên bên trên, mắt vẫn dán chặt vào thân xác đang rơi xuống từ trên không trung.

Mãi đến lúc này, hắn mới hét lớn một tiếng: "Sư muội."

Huyện Vu Sơn là một huyện thuộc thành phố trực thuộc trung ương tỉnh Trùng Khánh, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Huyện này có diện tích 2958 m² và nằm ở phía đông của Trùng Khánh, nam giáp Hồ Bắc, bắc giáp Vu Khê.

Nhà họ Vương là một gia đình sống lâu đời ở đây và nổi tiếng với công việc chữa bệnh cứu người. Ông Vương Khang hiện đang là chủ nhà họ Vương, nổi tiếng với nghề thầy thuốc. Ông thường xuyên giúp đỡ người nghèo khó chữa bệnh và miễn phí tiền thuốc thang cho họ nên được mọi người quanh trấn rất yêu quý.

Người ta thường bắt gặp hình ảnh ông Vương đeo theo hộp thuốc đi trên con xe máy loại cũ đi khám bệnh một mình nhưng vài năm trở lại đây người ta đã quen với hình ảnh ông Vương cùng cô bé phụ tá theo ông khám bệnh.

Cô bé phụ tá này chính là cô cháu gái nhỏ mà ông Vương hết mực yêu quý, tên là Vương An Nguyên. Từ lúc mới ba tuổi, cô bé đã theo ông Vương đi khám bệnh nên dường như ai cũng nhớ mặt cô bé.

Bọn họ còn ấn tượng với Vương An Nguyên ở điểm dù tuổi còn rất nhỏ, nhưng lượng kiến thức của cô bé phải gọi là khổng lồ, vượt qua rất nhiều người lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!