Chương 8: Hung thủ đã quá hạn từ lâu

Sau khi rời khỏi sở cảnh sát và quay lại xe của mình, việc đầu tiên mà Thiệu Vi làm là cởi đôi giày cao gót, thay bằng một đôi giày bệt thoải mái. Cô buộc gọn mái tóc dài ra sau, hạ gương xe xuống, xác nhận nét mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh, rồi mới mở điện thoại kiểm tra các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

Cuộc gọi nhỡ đầu tiên đến từ thân chủ trong vụ ly hôn của cô — cô Tần.

Thiệu Vi gọi lại, chỉ sau ba giây, đầu dây bên kia đã nhanh chóng bắt máy.

Giọng của cô Tần hơi khàn khàn, mang theo chút dè dặt: "Xin chào, luật sư Thiệu."

"Chào cô Tần, xin lỗi vì vừa rồi tôi không nhận được cuộc gọi của cô. Có việc gì cần tôi giúp không?"

"Tôi… tôi…" Đối phương ngập ngừng vài giây, sau mấy nhịp thở, cô ấy mới nhanh chóng nói: "Xin lỗi, luật sư Thiệu. Tôi nghe từ luật sư Vương bên cô nói về chuyện của cô… Xin chia buồn với cô."

Thiệu Vi hơi nhướng mày, các ngón tay gõ nhẹ lên vô

-lăng.

"Cô… vẫn có thể nhận vụ án của tôi chứ?"

Không một chút chần chừ, Thiệu Vi đáp: "Có thể."

Câu trả lời dứt khoát rõ ràng khiến cô Tần có phần bất ngờ. Sau vài giây im lặng, cô ấy vội vã nói lời cảm ơn: "Cảm ơn, cảm ơn cô… Tôi thật sự không còn cách nào khác… Cảm ơn cô rất nhiều."

"Không có gì, đây là công việc của tôi mà."

Cô Tần tiếp tục an ủi Thiệu Vi một chút nhưng cuộc đối thoại giữa họ vừa xa lạ vừa ngượng ngùng. Thiệu Vi có thể nhận ra cô Tần đang cố dò xét trạng thái của mình. Cô cũng hiểu rằng trong hoàn cảnh vừa mất chồng, việc khách hàng nghi ngờ khả năng của cô là điều dễ hiểu.

Nhưng người nghi ngờ Thiệu Vi không chỉ có mỗi cô Tần.

Chỉ còn bốn ngày nữa là đến phiên tòa xét xử vụ ly hôn và giành quyền nuôi con của cô Tần.

Tối hôm đó, khi Thiệu Vi xem lại các tài liệu mà Vương Sâm gửi đến, cô phát hiện thiếu phần ghi chép các cuộc trao đổi trước đây với cô Tần. Nhớ lại việc cô Tần đã nhắc đến chuyện luật sư Vương tiết lộ thông tin cá nhân của mình, Thiệu Vi lập tức gọi cho anh ta.

"Dạ cô ơi."

"Tôi nhường vị trí người chỉ dạy này cho cậu ngồi, được không?"

Lời mở đầu đanh thép của Thiệu Vi khiến đầu dây bên kia lập tức im bặt. Vương Sâm nhận ra tâm trạng của cô không tốt, đành cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì vậy cô?"

"Ghi chép cuộc trò chuyện của cô Tần tại sao cậu không gửi cho tôi?"

"Tôi quên mất."

"Không phải quên." Thiệu Vi không chút nể nang vạch trần: "Cậu không muốn tôi nhận vụ án này. Hôm nay cô Tần gọi hỏi tôi có còn nhận vụ của cô ấy không, tôi mới biết hóa ra luật sư Vương không thèm hỏi ý kiến của tôi đã tự tiện tiết lộ chuyện cá nhân của tôi với khách hàng."

"Cậu định tự xử lý vụ này, hay muốn đổi cô giáo khác?"

Vương Sâm trả lời: "Không phải vậy… Từ lúc vào nghề tôi đã theo cô giáo, chưa bao giờ hai lòng. Tôi chỉ lo lắng cho trạng thái của cô giáo, sợ rằng cô giáo không đủ tinh thần để giải quyết vụ này."

"Cảm ơn." Thiệu Vi lạnh lùng nói ra hai từ. "Làm phiền cậu gửi fax cho tôi bản ghi chép trò chuyện ngay bây giờ."

"Cô ơi…"

"Vương Sâm."

Sau một hồi hít thở sâu, Vương Sâm mới nói thật: "Được rồi, tôi sẽ nói thẳng. Thực ra Cecilia muốn cô giáo nghỉ ngơi một thời gian. Chị ấy đã quyết định giao vụ cô Tần cho Roger."

Cecilia. C là người sáng lập của văn phòng luật K. C của Thiệu Vi, cũng là người nhìn ra tài năng của Thiệu Vi và đưa cô vào công ty. Còn Roger chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Thiệu Vi cho vị trí cộng sự của đại luật sư (*).

(*) Ở Hong Kong nghề luật sư được phân thành hai loại. Luật sư (Solicitor) và đại luật sư (Barrister). Luật sư chuyên phụ trách vấn đề hành chính, tư vấn, xử lý hồ sơ v.v… và bị hạn chế quyền phát biểu trước các tòa án cấp cao. Đại luật sư chủ yếu tập trung vào việc tham gia tranh tụng tại tòa, biện hộ trước thẩm phán. Trong các phiên tòa TVB, đại luật sư là người đội tóc giả màu trắng

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!