Chương 4: Vết bỏng kỳ lạ

"Thiệu Vi, bây giờ chúng ta trò chuyện với tư cách là người lớn, được không?"

"Được ạ."

"Những câu hỏi tiếp theo, anh chị mong em trả lời thật lòng, em làm được không?"

"Được ạ."

Triệu Trung Vi ngồi trong phòng giám sát, theo dõi hình ảnh từ camera. Anh châm một điếu thuốc, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình.

Thiệu Vi ngoan ngoãn ngồi ở một góc bàn, đối diện là A Hải và nữ cảnh sát A Mai. Ánh mắt của cô bé rất bình tĩnh ngây thơ, như thể không nhận ra mình sắp phải đối mặt với điều gì.

A Hải là người mở lời trước: "Hôm 17 tháng 7 năm 1994, mẹ em là Cận Phương Dung, có đến trường mẫu giáo Thiên Quang ở khu Cửu Hằng tìm em không?"

Thiệu Vi chớp mắt, đáp: "Có ạ."

"Em có biết mấy giờ mẹ em đến khu Cửu Hằng không?"

Thiệu Vi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Không ạ."

"Thế em làm sao biết mẹ sẽ đến đón em?"

"Mẹ gọi điện cho em."

"Bà ấy gọi điện đến trường mẫu giáo Thiên Quang tìm em à?"

"Đúng vậy. Khi đó em đang học, cô Lâm nhận điện thoại. Cô bảo với em rằng mẹ gọi điện thoại cho em." Khi Thiệu Vi nhắc đến việc mẹ gọi điện cho mình, khóe miệng bé khẽ cong lên, trông cô bé rất vui.

"Lúc gọi điện, mẹ em đã nói gì?"

"Mẹ bảo mẹ đến khu Cửu Hằng từ tối qua, hiện tại đang ở một khách sạn. Mẹ nói sau giờ học sẽ đến đón em và dặn em phải đợi mẹ."

"Khách sạn nào vậy?"

Thiệu Vi ngẫm nghĩ rồi nói: "Hình như là khách sạn Nguyệt Ảnh."

Nhìn biểu cảm của Thiệu Vi, Triệu Trung Vi quay sang hai cảnh sát phía sau:

"Đi kiểm tra cô Lâm ở trường mẫu giáo Thiên Quang, và cả hồ sơ đăng ký tại khách sạn Nguyệt Ảnh xem có tên Cận Phương Dung không."

"Rõ."

"Khoan đã," Triệu Trung Vi tiếp lời: "Nhân tiện kiểm tra luôn trường tiểu học mà Cận Phương Dung nói đang làm việc, cũng như trường ở vịnh Tinh Hà mà cô ta nhắc đến."

Một cảnh sát hỏi: "Có cần tra ghi chép đi xe của cô ta không?"

Một cảnh sát khác ngắt lời: "Giờ loạn lắm, nhiều tài xế nhận tiền mặt rồi tự ý cấp vé, chẳng có nhiều ghi chép đi xe đâu."

Triệu Trung Vi trầm ngâm một lúc, dụi tàn thuốc vào gạt tàn rồi nói: "Mấy ghi chép đó để tôi đi thăm dò. Mọi người cứ tập trung kiểm tra các manh mối hiện tại."

Anh vừa dứt lời thì màn hình giám sát đột nhiên vang lên tiếng khóc thét của Thiệu Vi. Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía màn hình, thấy cô bé đang hoảng loạn khóc lớn.

"Sao mấy anh lại điều tra mẹ em?"

"Em không nói dối, mẹ em thực sự đến tìm em!"

"Em thường ở với ông bà ngoại vào cuối tuần, em cũng không biết tại sao mẹ đến tìm em! Sao mẹ lại… không được tới tìm em?!"

A Hải rõ ràng không biết đối phó thế nào với cơn khóc của cô bé. Anh lúng túng đưa giấy ăn cho A Mai, nhưng Thiệu Vi hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ ngừng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!