Chương 34: Bữa Tối Cuối Cùng [Ngoại Truyện]

Lâm Như Tuyết nhìn thấy Hà Chấn Hoa trên hàng ghế dài trong khu cây xanh dưới nhà mình.

Khi đó là buổi tối, những tia đèn lung linh chiếu sáng khuôn mặt trắng bệch của ông ta theo từng đợt. Hai má ông hóp sâu, đôi mắt to tròn lồi ra, trông chẳng khác nào mắt cá chết trong chợ.

Ban đầu, Lâm Như Tuyết không nhận ra ông ta. Bà đã dành cả ngày để lo giấy tờ bán nhà, đến khi xong xuôi thì trời cũng sập tối. Vì quá đói, bà vào cửa hàng tiện lợi mua một cây xúc xích nướng làm bữa tối. Nhưng khi bước ra, bà chạm ngay phải ánh mắt đờ đẫn như cá chết kia.

Bà nhìn theo hướng ông ta vừa nhìn, thấy một quán ăn vỉa hè bán phá lấu bò, rồi lại nhìn về phía ông ta, thấy yết hầu ông ta không ngừng trượt lên xuống, lập tức hiểu ra vấn đề. Bà quay lại cửa hàng tiện lợi, mua thêm một cây xúc xích nướng và một tô mì xe đẩy với cá viên. Dưới ánh mắt khát khao của ông ta, bà đặt đồ ăn xuống trước mặt.

"Ăn đi, bác ơi."

Hà Chấn Hoa chớp mắt đầy kinh ngạc, sau đó như sợ bà đổi ý, lập tức cúi đầu ăn ngấu nghiến, còn bị nghẹn mấy lần.

Lâm Như Tuyết lại mua thêm một chai nước lạnh đưa cho ông ta.

"Cảm… cảm ơn…" Giọng ông nghẹn lại, nước mắt từng giọt rơi vào tô mì: "Cô thật tốt bụng…"

Nói xong, ông lại cúi đầu tiếp tục ăn. Tóc ông dài và bù xù, quần áo lấm lem bùn đất. Bằng trực giác của một pháp y, Lâm Như Tuyết đoán ông có thể là một cụ già đi lạc, bèn hỏi: "Bác ơi, bác tên gì? Có phải tự đi ra khỏi nhà không?"

Hà Chấn Hoa rùng mình một cái, suýt làm rơi tô mì khỏi tay.

Ông chớp mắt, vẻ mặt đầy chật vật: "Tôi… tôi là Hà Chấn Hoa."

"Hà Chấn Hoa?"

"Ừ, cô biết tôi sao?"

Lâm Như Tuyết lắc đầu: "Chỉ là tên bác giống một tiền bối tôi từng nghe qua."

"Ồ." Ông ngửa đầu uống một ngụm nước, rồi cười khổ: "Cũng phải thôi, trên đời này chắc chẳng còn ai nhớ đến tôi nữa. Vợ tôi mất rồi, tôi không còn nhà nữa…"

Đôi tai Lâm Như Tuyết khẽ động. Dưới ánh đèn đường, bà quan sát lại khuôn mặt ông ta. Khi ông nhai thức ăn, hai má hơi phồng lên, lúc này trông mới từ từ khớp với hình ảnh một người đàn ông trung niên trong ký ức cô.

"Vợ bác mất rồi sao?"

"Ừ, bà ấy bị ung thư, mới đi không lâu." Ông trầm giọng: "Trước khi chết, bà ấy nói tất cả những chuyện này đều là quả báo do chúng tôi gây ra."

Hà Chấn Hoa im lặng khóc, nước mắt rơi ướt tô mì trước mặt. Lâm Như Tuyết đưa cho ông một tờ khăn giấy. Ông ta lau lung tung trên mặt, kéo theo từng mảng bùn đen dính vào khăn.

"Quả báo?"

Có lẽ vì cảm kích Lâm Như Tuyết đã cho mình bữa ăn này, hoặc cũng có thể vì ông ta đã chẳng còn ai để tâm sự nên bỗng dưng trút hết tâm tình.

"Năm đó ở khu này từng xảy ra một vụ án giết người trong nhà…" Ông ta chỉ về phía con phố đối diện: "Hung thủ là… bạn tôi. Tôi nợ cô ấy rất nhiều, nên đã giúp cô ấy làm giả vật chứng, để cô ấy thoát tội."

Lâm Như Tuyết biết ông ta đang nói về Cận Phương Dung, nhưng vẫn giả vờ không biết, khẽ kêu lên đầy ngạc nhiên.

"Vậy bác chẳng phải là đồng phạm sao?"

"Tôi là đồng phạm." Hà Chấn Hoa thẳng thắn nói: "Không chỉ là đồng phạm, tôi còn là kẻ đã gây ra vụ án này."

Lâm Như Tuyết vội hỏi: "Ý bác là sao?"

Hà Chấn Hoa liếc nhìn cô thật nhanh, thấy cô phản ứng gấp gáp như vậy, trong lòng có chút bất an. Nhưng cơn đói triền miên mấy ngày qua giờ đã được thay thế bởi cảm giác no, đầu óc ông ta bắt đầu choáng váng.

"Tôi là kẻ có tội. Nếu không có tôi, đã chẳng có vụ án đó. Thiệu Kiến An sẽ không chết, A Phương sẽ không giết người, còn A Vi… có lẽ cũng không rơi vào con đường hôm nay."

"Khi vợ tôi mất, tôi đã chủ động liên hệ với cảnh sát để tự thú, chỉ mong có thể chuộc lại phần nào tội lỗi. Nhưng… nhưng họ không cho tôi cơ hội đó. Họ nói thời hạn truy cứu trách nhiệm hình sự đã hết, không thể kết tội tôi được nữa."

"Người cảnh sát đó… Ông ấy còn nói nơi này không phải là phòng sám hối để tôi rửa sạch tội lỗi. Tôi đã làm hại quá nhiều người, và tội của tôi là cảm giác tội trong lòng. Nó sẽ ám theo tôi cả đời."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!