# Năm 1994
"Chào cô, tôi là trung sĩ Triệu Trung Vi thuộc đội trọng án của Thành phố Nguyệt Lượng."
Triệu Trung Vi đưa thẻ cảnh sát ra trước mặt cảnh sát phụ trách bảo vệ ở cổng. Sau khi vượt qua dây phong tỏa, anh nhìn thấy một người phụ nữ trông rất tiều tụy.
Người phụ nữ run rẩy toàn thân, nước mắt không ngừng rơi từ khóe mắt. Ánh mắt trống rỗng của cô hướng về phía sâu bên trong căn nhà, hai tay ôm chặt một cô bé.
Cô bé trông khoảng 5 tuổi, khuôn mặt bị người phụ nữ che kín, chỉ lờ mờ thấy được miệng bé đang mếu máo, khóc không thành tiếng.
Cảnh sát hỗ trợ nói với Triệu Trung Vi. Người phụ nữ kia là vợ của nạn nhân Thiệu Kiến An, tên Cận Phương Dung. Còn cô bé là con gái của nạn nhân, tên Thiệu Vi. Họ đã nhận thông báo và đến đây trước Triệu Trung Vi khoảng mười phút.
Nghe thấy tên mình được nhắc đến, Cận Phương Dung cứng nhắc quay đầu nhìn Triệu Trung Vi. Cô hơi gật đầu, nước mắt lại lăn xuống.
Triệu Trung Vi gật đầu chào lại, sau đó hỏi cảnh sát bên cạnh: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Cảnh sát hỗ trợ vội trả lời: "Vào lúc mười một giờ sáng nay, chúng tôi nhận được cuộc gọi báo án từ ông chủ của nạn nhân. Ông ấy nói không thể liên lạc được với nạn nhân, đã gõ cửa rất lâu nhưng không ai trả lời nên yêu cầu chúng tôi đến kiểm tra tình hình."
Anh cảnh sát vừa nói vừa dẫn Triệu Trung Vi vào trong nhà. Đi qua bức tường trong phòng khách, họ nhìn thấy một người đàn ông to béo đang trả lời câu hỏi của cảnh sát.
Cảnh sát hỗ trợ chỉ vào người đàn ông đó và nói: "Đó là ông chủ của nạn nhân Thiệu Kiến An, tên Chu Dật Sân. Ông ấy nói mình đang kinh doanh vật liệu xây dựng."
Chu Dật Sân không chú ý đến sự xuất hiện của Triệu Trung Vi, tiếp tục phàn nàn về Thiệu Kiến An: "Chết thì cũng phải chọn lúc khác mà chết chứ! Tôi đã dặn dò kỹ từ hai ngày trước rồi, nói hôm nay có lô hàng quan trọng được chuyển đến, bảo cậu ta đến sớm để chờ chuyển hàng. Thế mà tôi đợi mãi không thấy người đâu, tôi tức quá nên tự mình đến đây, ai ngờ... Haizz, chết cũng không chọn lúc khác được à."
Cảnh sát ghi chép không thể chịu nổi nữa, lớn tiếng nhắc nhở: "Chú ý cách ăn nói của ông đi."
"Chú ý cái gì chứ? Tôi làm trong ngành vật liệu xây dựng, lô hàng này rất quan trọng. Nếu không phải vì cậu ta thật thà yên phận, chăm chỉ làm việc cho tôi mấy năm nay, tôi đã chẳng coi trọng cậu ta đến vậy, còn đặc biệt nhắc trước hai ngày nữa! Bây giờ thì sao? Lô hàng không có ai chuyển, anh nói tôi phải làm sao?"
Giọng của Chu Dật Sân rất lớn. Căn nhà rộng chừng 40 mét vuông vang vọng tiếng nói của ông ta, đủ để Cận Phương Dung nghe rõ. Triệu Trung Vi theo phản xạ quay lại nhìn, nhưng Cận Phương Dung vẫn giữ nguyên dáng vẻ dở sống dở chết, không một chút tức giận hay phản ứng gì.
Triệu Trung Vi thu hồi ánh mắt, cùng cảnh sát hỗ trợ bước vào phòng tắm.
Bên trong phòng tắm rất bừa bộn, trên sàn nhà bánh xà phòng, bàn chải, khăn tắm và rác trong thùng rơi vãi khắp nơi. Thi thể của Thiệu Kiến An nằm nghiêng bên cạnh bồn tắm ở góc trong cùng, trong bồn tắm đầy máu bốc lên mùi tanh hôi nồng nặc.
Toàn thân nạn nhân đã cứng đờ, trông như đã chết hơn mười mấy tiếng.
"Trên người nạn nhân có mùi rượu rất nồng, trước khi chết có vẻ đã uống loại rượu có nồng độ cao. Vết thương chí mạng là một đường cắt trên cổ tay, rộng khoảng 6cm, sâu 2cm. Ngoài ra, trên đầu còn có một vết thương do bị đập, nhưng rất nông."
"Nếu muốn xác nhận thêm, chúng ta phải đưa thi thể về sở để kiểm tra kỹ hơn."
Triệu Trung Vi gật đầu. Đây rõ ràng là một vụ án giết người đột nhập.
Anh quan sát bốn phía xung quanh.
Khu chung cư Lệ Gia này đã xây dựng từ rất lâu, phân khúc không cao, có lẽ từng được các nhà đầu tư cho người nhập cư trái phép thuê ở.
Cơ sở hạ tầng của khu gần như không có gì, khoảng cách giữa các tòa nhà rất hẹp. Đứng từ ban công, Triệu Trung Vi có thể nghe rõ bên nhà đối diện đang bàn tán về vụ việc của Thiệu Kiến An.
Anh cúi đầu nhìn xuống từ ban công, nhà của Thiệu Kiến An nằm ở tầng hai, ban công nối liền với hai cột đá thô. Anh suy nghĩ một lúc, rồi hỏi cảnh sát bên cạnh: "Cửa nhà là bị các cậu phá khi đến đúng không?"
Cảnh sát hỗ trợ nói: "Đúng vậy, lúc chúng tôi đến thì cửa đã khóa."
Triệu Trung Vi gật đầu, gọi một cảnh sát khác: "A Hải, cậu xuống xem hai cột đá ở dưới có dấu giày không."
A Hải chạy xuống, cẩn thận kiểm tra hai bên cột ở tầng một, phát hiện bên trên hai cây cột sạch sẽ, anh ta hét lớn: "Sir Triệu, không có dấu giày!"
"Những dấu vết khác thì sao?"
"Không có gì cả!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!