Chương 28: Vé máy bay đột nhiên xuất hiện

"Hà Chấn Hoa, sinh năm 1964, tốt nghiệp viện nghiên cứu năm 1986, cùng năm được phân công đến khoa pháp chứng sở cảnh sát thành Nguyệt Lượng, làm nhân viên giám định sơ cấp. Năm 1996 được thăng chức, sau đó chuyển đến sở cảnh sát vịnh Hắc Cách. Năm 2005 chính thức từ chức."

Vu Tinh nhìn hồ sơ của Hà Chấn Hoa lưu trong hệ thống cảnh sát. Vì đã quá lâu nên các dòng chữ vẫn còn được viết tay, còn tấm ảnh thẻ nhỏ trên đó cũng đã ố vàng.

Cô cẩn thận đối chiếu bức ảnh thẻ từ 40 năm trước của Hà Chấn Hoa. Sau khi xác nhận rằng ông ta đã xuất cảnh bay ra nước ngoài từ một tháng trước, cô xoa cái cổ mỏi nhừ, thở dài một hơi.

A Văn đặt một ly cà phê đắng trước mặt cô. Vu Tinh nhắm mắt, ngửi hương cà phê nhàn nhạt rồi thốt lên: "Lại chậm một bước rồi."

"Chậm một bước gì cơ?"

Vu Tinh gõ nhẹ lên màn hình máy tính, rồi tiện tay nhấp một ngụm cà phê. Vị đắng đậm tràn ngập khoang miệng, giúp cô tỉnh táo ngay lập tức.

"Hà Chấn Hoa đã rời khỏi đây từ một tháng trước. Tôi xem lại hồ sơ, ông ta còn đi cùng vợ mình."

A Văn thấy là vụ của Hà Chấn Hoa thì cũng chẳng bận tâm, chỉ nhún vai, ngồi lên bàn làm việc của Vu Tinh: "Thật ra tôi cũng chẳng hiểu vì sao thầy muốn chúng ta điều tra ông ta. Không cần biết là ông ấy cố ý hay không, vụ án đã trôi qua 30 năm rồi. Hung thủ đã bị bắt, sao cứ phải truy đến cùng làm gì?"

Vu Tinh liếc xéo A Văn: "Cậu muốn chết à mà nói thế? Đây gọi là theo đuổi sự thật, hiểu không? Nếu không nhờ tinh thần đó, cậu nghĩ thầy có thể đeo bám một vụ án suốt 30 năm, trở thành thám tử sắt thép trong lòng công chúng à?"

"Thám tử sắt thép thì tôi không theo kịp rồi, tôi còn định đi ăn BBQ với tổ trọng án đây." A Văn than thở, nhưng nhanh chóng đổi chủ đề: "Cậu biết phán quyết của Vương Sâm chưa?"

"Cậu nói vụ hối lộ?"

"Ừ, vì số tiền liên quan không lớn, ảnh hưởng không quá rộng, nên chỉ bị phạt tù 3 năm, hưởng án treo 1 năm. Nhưng mà, với một kẻ điên như anh ta, còn được hưởng án treo..."

Vu Tinh không hứng thú với vụ của Vương Sâm. Cô tập trung vào tài khoản của Hà Chấn Hoa.

Đêm trước khi cùng vợ bay ra nước ngoài, Hà Chấn Hoa đã rút sạch tiền trong tài khoản. Ông ta không sở hữu bất động sản nào, có vẻ như chỉ thuê nhà để ở.

Vu Tinh kéo xuống xem lịch sử giao dịch của ông ta. Cuộc sống khá đều đặn, ngoài khoản tiền thuê nhà cố định hàng tháng, chi tiêu lớn nhất là viện phí, còn lại là các giao dịch nhỏ lẻ, có lẽ là tiền đi lại và sinh hoạt.

Thu nhập của ông ta cũng bấp bênh, dường như chỉ làm công việc tạm bợ.

Khoan đã—

Vu Tinh lập tức kiểm tra lại toàn bộ thu nhập và chi tiêu vài năm gần đây của ông ta, rồi đột ngột dùng khuỷu tay huých A Văn, người đang lẩm bẩm một mình bên cạnh.

"Sao thế? Giật cả mình."

"Tìm hãng hàng không." Vu Tinh phấn khích nói: "Kiểm tra kênh thanh toán vé máy bay của Hà Chấn Hoa và vợ."

A Văn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô thì cũng trở nên cẩn trọng: "Có vấn đề với vé máy bay của họ sao?"

"Không phải, tôi nghi ngờ hai tấm vé này không phải do Hà Chấn Hoa mua. Cậu xem, tài khoản của ông ta chi tiêu rất đều đặn, đến trước khi xuất cảnh cũng không có khoản chi nào lớn."

"Vậy tiền vé máy bay lấy từ đâu?"

A Văn đoán: "Có thể là tiền mặt?"

"Thế nên phải kiểm tra." Đột nhiên, một suy nghĩ mơ hồ lóe lên trong đầu Vu Tinh: "Hà Chấn Hoa sớm không đi, muộn không đi, lại chọn xuất cảnh vào đầu tháng 10..."

Đầu tháng 10...

"Trông cậu ngày càng giống thầy rồi." A Văn nhìn cô trầm ngâm.

---

Triệu Trung Vi vừa bước xuống xe buýt thì nhận được điện thoại của Vu Tinh.

Trong cuộc gọi, giọng cô có chút gấp gáp. Ông vốn định bảo cô nói chậm lại, nhưng cô vừa mở miệng đã khiến ông câm lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!