Khi Cecilia hùng hổ trở lại văn phòng luật, Thiệu Vi và Quách Ái Tư đang thu thập bằng chứng về hành vi quấy rối t*nh d*c của Vương Sâm. Chị ta mặc một bộ vest vừa vặn, trang điểm tinh tế. Có lẽ vừa từ tiệc rượu trở về, lớp trang điểm hơi lem một chút, như thể chiếc mặt nạ hoàn hảo đã xuất hiện vết rạn.
Chị ta đẩy mạnh cửa văn phòng của Thiệu Vi, ném chiếc túi xách lên ghế sofa bên cạnh.
Quách Ái Tư thấy Cecilia như vậy thì có chút e dè, liếc nhìn Thiệu Vi.
Thiệu Vi vẫn điềm nhiên như thường, chỉ khẽ nói với Quách Ái Tư: "August, ra ngoài đi."
"Dạ." Quách Ái Tư rụt rè rời khỏi phòng, lúc lướt qua Cecilia còn khẽ gọi một tiếng "Cecilia" nhưng đối phương không buồn để ý, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm vào Thiệu Vi.
Quách Ái Tư đành nhẹ nhàng đóng cửa lại nhưng không kịp ngăn cơn giận dữ của Cecilia tràn ra ngoài.
Cecilia thấy Quách Ái Tư đi rồi, lập tức quát lên: "Cô đang làm cái gì vậy? Tôi nghe người bên tòa án nói cô định kiện người trong văn phòng luật của mình. Cô bị bệnh gì à?"
"Tôi không bệnh." Thiệu Vi điềm tĩnh, không hề bị ảnh hưởng: "Tôi chỉ đang bảo vệ lợi ích của mình."
"Lợi ích của cô? Kiện người trong chính văn phòng của mình là bảo vệ lợi ích? Thế còn lợi ích của tôi? Của K. C thì sao?" Cecilia giận đến mức ngồi phịch xuống sofa, mắt bốc lửa: "Cô có biết lúc nghe tin này từ miệng người ngoài tôi cảm thấy mất mặt thế nào không? Văn phòng dính vào chuyện đáng xấu hổ thế này, mà tôi lại phải nghe từ kẻ khác. Thiệu Vi, rốt cuộc cô đang toan tính gì?"
Thiệu Vi rót một ly nước đá đưa cho Cecilia, giọng điệu bình thản như chính ly nước trong tay: "Tôi muốn kiện Vương Sâm vì hành vi quấy rối t*nh d*c trong môi trường làm việc."
Cecilia hất văng ly nước, âm thanh thuỷ tinh vỡ vang lên giòn tan: "Tôi không hỏi chuyện đó. Nếu cô thực sự muốn đối phó với Vương Sâm, cô có thể trực tiếp sa thải anh ta, thay vì phơi bày chuyện nội bộ của K. C ra ngoài khi anh ta vẫn còn làm việc ở đây. Cô có biết một khi tin này lan ra, cả ngành sẽ nhìn chúng ta thế nào không?"
Thiệu Vi lơ đễnh quét mắt qua những mảnh vỡ trên bàn trà, ngồi xuống đối diện Cecilia, vẻ mặt không chút bận tâm: "Tôi biết."
"Cô biết mà vẫn làm?"
"Không chỉ làm, tôi còn muốn làm lớn chuyện hơn nữa. Tôi đã mời August làm luật sư đại diện, đồng thời mời Tiểu Mãn và Roger làm nhân chứng. Tôi muốn cho mọi người thấy một nữ luật sư sẽ đối phó với quấy rối t*nh d*c nơi làm việc như thế nào."
Cecilia nghe nửa đầu câu thì giận sôi, nhưng đến cuối cùng lại bất ngờ bình tĩnh. Cô nhìn thẳng vào gương mặt đầy tự tin của Thiệu Vi, nắm chắc những từ khóa quan trọng—"nữ luật sư," "quấy rối t*nh d*c nơi làm việc."
Cecilia không vội đáp, chỉ nói một chữ: "Nước."
Thiệu Vi nhướn mày, lại rót cho cô một ly nước đá. Lần này, Cecilia uống, uống rất chậm, như thể đang nghiền ngẫm từng ngụm.
Sau khi uống cạn, cô hỏi: "Cô định lấy anh ta ra làm vật tế cờ?"
"Hiện tại môi trường làm việc rất tệ, đặc biệt là vấn đề quấy rối t*nh d*c. Dù ít dù nhiều thì những người phụ nữ đang phấn đấu từng ngày đều từng trải qua, nhưng chỉ âm thầm chịu đựng, hiếm ai dám đứng lên bảo vệ nữ quyền. Cô có biết tại sao không?"
Cecilia nở nụ cười có phần hứng thú, nhướng mày nhưng không trả lời.
"Một, không biết làm thế nào để bảo vệ bản thân. Hai, sợ mất mặt xấu hổ. Nếu đã vậy, tại sao chúng ta không làm gương cho những người phụ nữ khác?"
"Cứ tiếp tục."
"Những gì Vương Sâm đã làm với tôi, mọi người đều tận mắt chứng kiến. Tôi không hề vu khống anh ta. Giờ đây, tôi có cơ hội vừa thể hiện lập trường kiên quyết của văn phòng luật chúng ta đối với vấn đề phản đối quấy rối t*nh d*c, vừa loại bỏ được một kẻ chướng mắt. Cớ sao lại không làm?"
"Ceci, chỉ những doanh nghiệp tôn trọng phụ nữ mới có thể đi xa hơn trong xã hội này. Không chỉ vì tôi, vì văn phòng luật, mà còn vì cô nữa."
Cecilia cuối cùng cũng mỉm cười, nâng chiếc ly trống trong tay, lắc nhẹ hai lần rồi đặt xuống trước mặt Thiệu Vi: "Cô nói hay lắm, tôi rất hài lòng."
"Nhưng tôi cũng nghe từ người bên cảnh sát nói rằng, hình như Vương Sâm đã cầm một đoạn video đến báo án."
Cô gõ nhẹ vào thành ly nước trước mặt Thiệu Vi, âm thanh vang lên trong trẻo, tựa như tiếng ly thuỷ tinh vỡ ban nãy: "Cô thật sự muốn kiện anh ta vì quấy rối nơi làm việc, hay chỉ muốn biến anh ta thành nhân chứng không trung thực?"
---
A Văn đã xem camera giao thông trong phòng hồ sơ suốt hai ngày trời, đến mức hoa cả mắt. Khi quay đầu lại, cậu thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Triệu Trung Vi.
"Anh nói là, Thiệu Vi kiện anh?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!